Sunday, August 5, 2012

KINH NGHIỆM GẶP CHÚA (Dong Khe)

Dong Khe
KINH NGHIM GP CHÚA

Phần I
Tôi không viết "Tiểu Sử", vì tiểu sử của tôi không có gì đáng nói.  Tôi chỉ viết lời tâm sự.

Tuổi mới lớn:

NỖI BUỒN THỨ NHẤT:
"Một ngày đưa mẹ vào bệnh viện
Nghe người ta nói: "Mẹ cô điên"
Mẹ ơi!  Nhát búa đập vào đầu
Mẹ biết lòng con bao đớn đau...

NỖI BUỒN THỨ HAI:

"Đám cưới heo quau với rượu vàng
Nhà trai trổi nhạc đón dâu sang
Bao nhiêu long trọng và nghi lễ
Mà một cuộc đời phải nát tan..."

Vợ chồng tôi có 3 con.  Năm tôi 36 tuổi, chồng tôi bỏ nhà theo vợ bé bằng nửa tuổi tôi.  Tôi không có đạo.  Là con gái út của một gia đình nho phong, tôi ngơ ngác nhận ra rằng bằng cấp không làm nên đạo đức, vì chồng tôi đậu cử nhân Văn Khoa và Luật Khoa.
Tôi choáng váng: đất trời sụp đổ?
Nhưng, “Thà không tri giác như cây cỏ, lỡ có tâm hồn với nước non...”
Tôi vận dụng tất cả ý chí để đương đầu với hoàn cảnh.  Tôi luôn luôn nhớ  tôi là cây cột duy nhất của nhà này,là xương sống của gia đình.  Ba con chỉ có tôi là nơi nương tựa.  Tôi tâm niệm phải nuôi con nên người.  Chúng phải no cơm ấm áo, học hành thành đạt.  Tôi không nhìn thấy tôi ở đâu cả, tôi chỉ thấy ba cuộc đời ấu thơ trước mắt và trong tim mình.

“Anh làm xô lệch gối chăn xưa.
Tôi tiếc đời tôi phấn hương thừa,
Một mình, tôi nuôi đàn con dại
Lầm lũi bước đi tháng, năm dài
Nước mắt chảy vào trong,
Không để mình sầu mộng,
Tôi nuốt hết đơn côi.
Tránh nhìn cả gương soi
Tôi chối bỏ nhan sắc mình còn đó...

Đi làm săn sóc con, mỗi ngày tôi chỉ “thở” khi ngồi trên cyclo đến sở và về.  Người cô phụ nhìn thời gian trôi qua, năm nầy rồi năm khác...từng năm... rồi từng năm...

“Thế gian vẫn lắm nẽo mòn
Đường qua phố vắng vẫn còn đọng mưa...

NUỖI BUỒN THỨ BA:

Con gái chết, 7 tuổi, sau 3 ngày mắc bệnh sốt xuất huyết.  Mặc dầu cháu ở với mẹ, (ba cháu đã bỏ mẹ con tôi từ năm năm qua) trong giờ hấp hối, 4:00 AM, cháu quay mặt qua bên phải hỏi:  “Ba đâu?”  và quay bên trái “Ba đâu?” Lòng tôi đau như muối xát.  (Chú thích:  Tình huyết nhục thiêng liêng dường ấy, xin đừng phá thai!)  cháu trút hơi thở cuối cùng trên tay tôi, 4:05  AM, chỉ có hai mẹ con trong bệnh viện.  Chính đau thương nầy, sau này, với ơn Chúa, đã thúc đẩy tôi đi làm Thiện Nguyện để xoa dịu đau thương của người khác.

“Thương con trong huyết lạnh
Nhớ con dưới mồ sâu
Con ơi, sầu tử biệt
Bao giờ còn thấy nhau?...”

Tôi khóc ngất:  “khi đặt con nằm lòng đất lạnh, mẹ muốn thét lên đến tận trời!”

***Những ngày Việt Nam khói lửa, tôi không dám ngủ riêng, tối nào cũng kéo tấm nệm mõng nằm ngủ dưới đất cạnh giường hai con, đề phòng nếu có bom đạn thì mẹ con sống cùng sống, chết cùng chết theo nhau.  Một thân vò võ, vừa làm mẹ, vừa làm cha, mỗi ngày, tôi cắm cụi sống với bổn phận, tránh nhiệm, công việc.  Phải thú nhận tôi bám vào đó mà sống, không dám buông lơi, sợ mình sực nhớ đến nỗi cô đơn của đời cô phụ...

Nỗi khó khăn nhất của người thiếu phụ tóc hãy còn xanh, phải một mình đảm nhận trọng trách nuôi các con, không phải là đời sống vật chất, mà là đời sống tinh thần.  Thiên nan vạn nan, con đường dài hiu quạnh.  Nhưng không phải là không vượt qua được.  Khi có một ly tưởng cao hơn sự mưu ích cho riêng mình, con người có thê quên mình.  Vì sao?  Vì Thượng Đế không bao giờ bỏ quên con người.  Giữa Vũ trụ, vẫn có một sức thiêng làm đòn bật, giúp con người vượt thắng hoàng cảnh, dù đen tối đến đâu.  chứng cớ là có một ngày đời sống tâm linh của tôi bắt đầu: 
Còn Tiếp...Phần II và III 

No comments:

Post a Comment