Tuesday, August 7, 2012

KINH NGHIỆM GẶP CHÚA (Phần II)

Hình Thi Sĩ Đông Khê
KINH NGHIM GP CHÚA

GIÂY PHÚT TRÙNG PHÙNG
Quá bận bịu với nhiệm vụ nuôi con, với đau thương chất ngất tháng ngày, tôi không nhận ra Thiên Chúa, mặc dù Ngài luôn luôn có mặt.  Không biết nguyện cầu, tôi không hiểu rằng Ngài vẫn có chương trình giãi thoát cho mỗi thương đau thế trần.
Không bao giờ bỏ kẻ khổ đau, Thiên Chúa tìm mọi cách mời gọi tôi đón nhận Ngài để Ngài bước vào đời tôi, giúp tôi thoát khổ.  Trong dịp cùng hai con đi nghĩ mát_thật ra là đi tìm quên.  Tôi nằm trên cỏ nhìn thác nước rơi trong bóng đêm.  Từ ánh đèn dưới chân thác, những luồng nước phun lên cao, với nhiều màu sắc khác nhau.  Một gợi ý từ đâu hiện ra trong trí tôi:  Như mỗi luồng nước có một vẽ đẹp riêng, một màu sắc riêng, tôi có thể dùng tình cảm, tâm trí, năng lực của mình để phục vụ một lý tưởng khác:  Đổi tình yêu ra tình nhân loại, lấy tình thương làm hạnh phúc.
Tôi không đủ sức, cũng không đủ lời để mô tả giờ phút ấy!  Giờ phút gặp gỡ Đấng Tạo dựng nên mình.  Người đã dùng chính hơi thở của Ngài để chuyền sức cho tôi sức sống!  Màn mây như thấp xuống.  Tôi nghe toàn thân mình mất trọng lượng, trở thành nhẹ tênh...Không một tiếng động, không một bóng hình, mà tôi biết chắc một thân thương gần gũi đang bao trùm tâm hồn tôi, che phủ tôi.  Ràn rụa nước mắt, tôi ngước nhìn trời xanh.  Bầu trời im vắng, như chính tôi không thốt lên lời...
Khổ đau càng nặng, thì lòng biết ơn lại càng sâu.
Như người vừa tỉnh cơn mê, tôi bàng hoàng thổn thức: 
“Tình Cha sâu lắng, mênh mông quá
Con lặng cúi đầu, nước mắt dâng...”
Tôi quyết định rửa tội để theo Người đã yêu tôi, đã chết cho tôi, đồng hành với tôi trong vui buồn cuộc sống.
Linh mục đổ trên đầu tôi, và đọc những lời kinh.  Tôi không biết kinh gì, vì tôi đang bận đọc “Lời Kinh” của lòng mình:  “Cha ơi!  Hôm nay, con mang trong mình dấu ấn của Cha.  Cha ơi!  Con sẽ là con Cha mãi mãi.”  Ngẫng đầu lên, tôi mĩm cười một mình, giọt nước mắt rơi xuống bàn tay.
“Lạc loài từ độ năm nao
Tìm về với Chúa trăng sao sáng ngời
Biển ơi!  Biển có bồi hồi
Có nghe rộng mở một Trời Yêu Thương?”
Hết rồi, những năm tháng “Chết lịm hồn, vì thiếu vắng Đức Tin.”
“Tình Cha như phép Nhiệm Mầu
Như hoa nở muộn trên đầu mái hiên
Tình Cha là chiếc đủa tiên
Mang con trở lại với niềm an vui...
Biệt tài của Thiên Chúa là đổi nguy thành an, biến hoạ thành phúc.  Chồng tôi vẫn biền biệt, con gái đã qua đời, nhưng đời tôi có một ý nghĩa mới:  Tôi sống trong Tình Yêu Thiên chúa, một tình yêu bất diệt, không đổi thay.  Một tình yêu sống động mỗi ngày.  Ngài lắng nghe, dịu dàng, tha thiết, cảm thông và tha thứ, che chở và phù trợ, an ủi và đở nâng.  Lòng tôi ấm áp.
Tôi vẫn nhớ con gái mỗi ngày nhưng tôi tin con đang ở bên Chúa.  Mẹ con tôi sẽ gặp lại nhau, sau này...
Tôi vui và hay khôi hài.  Biết ơn Ngài quá đổi, tôi muốn làm một cái gì đó cho Cha mình. 
“Bởi lẽ Phúc Âm là Ngọn Nến
Lửa hồng xin đốt ở trong con...”
Từ khi về hưu, và con cái trưởng thành, tôi ở một mình, đi làm Thiện Nguyện.  Lửa hồng của Tình Yêu Thiên Chúa dùng tôi như chiếc thuyền nan bé nhỏ chuyên chở Tình Thương của Ngài đến với những người khổ đau, người bệnh hoạn nơi bệnh viện, tù nhân nơi khám đường, những người khốn khó nơi xóm nghèo.  Tôi say sưa với công việc này vì qua họ, tôi thấy Chúa.  Thiên Chúa của lòng tôi, và tôi thấy tôi ngày trước, bơ vơ, cô đơn, thèm khát tình thương, một tình thương, không phải lời ân ái...

ĐỨC KITÔ LÀ AI?
Bây giờ, các bạn đã thấy Đức Kitô là ai, đối với tôi.
Ngài là tình yêu, là lẽ sống, là tất cả của lòng tôi trìu mến, gắn bó, tin yêu...
Tuy nhiên, yêu Thầy thiết tha là thế, vì rất dễ hiểu:  Không có Thầy, chắc chắn tôi không tài nào sống nỗi đời mình.  Tôi vẫn nhiều vấp phạm.  Từ ngày theo chân các sơ Teresa, tôi hiểu BÁC ÁI không biên giới.  Tôi cũng nhận ra rằng những tội tôi phạm thường là tội thiếu lòng BÁC ÁI.  Vì thiếu lòng Bác ái, đời sống tôi chưa đẹp lòng Chúa như tôi ao ước. 

CÒN TIẾP PHẦN III
 

No comments:

Post a Comment