"Cho đi thì có phúc hơn nhận lãnh"
Bé Thiên-Nhi là con út trong gia đình sáu anh
em. Bé thường chơi cắt giấy, làm hình người, cắt quần áo cho chúng, bé ngả ghế
ra làm nhà. Bé không hề biết con nít phải có nhiều đồ chơi như: những con gấu
hay những con búp bê... Cho đến một ngày bé được lên Sài-gòn, thấy những con búp
bê treo lủng lẳng, nhìn thấy mà mê, rồi còn biết mở và nhắm mắt, thật là dễ
thương! Bé im lặng suy nghĩ, ước gì mẹ có thể hiểu được ước muốn của mình thì
hay quá nhỉ! Nhưng bé đã không dám đòi mẹ mua. Một mình mẹ đã quá vất vả lo
nuôi năm người con rồi, còn Ba và anh cả thì đang định cư tại Mỹ. Nên Nhi chỉ
còn biết im lặng với ước muốn của mình.
Thời gian khoảng sáu năm sau, gia đình Thiên-Nhi
được đoàn tụ ở Mỹ. Lần đầu tiên đi chợ Mỹ cái gì cũng lạ, cái gì cũng thích
và cái gì cũng có, không thiếu một thứ gì! Chợ quá to lớn, đi mỏi cả chân và đi
cả ngày cũng chưa xem hết các món đồ. Nhìn những con búp bê, bé liền nhớ lại lúc
còn ở Sài-Gòn, mà tưởng như mình đang mơ, sao mà nhiều và đẹp thế! Bé cầm mãi
cái hộp con búp bê, vui sướng làm sao, nhất định muốn mua cho bằng được. Nhưng
lúc ra tính tiền, thấy ông anh hai lảm nhảm gì đó, rồi không được vui vì phải
trả tiền vài món đồ cho Thiên-Nhi. Lúc đó bé cũng định trả lại con búp bê,
nhưng người tính tiền đã nhanh hơn và đã bấm số. Trong lòng bé thầm nghĩ: “Trời
ơi, tình nghĩa ở đâu? Mua có vài thứ đồ cho em mà cũng keo kiệt!”
Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Lễ Giáng Sinh
đã đến. Mẹ và một cô trong xứ đạo đi mua đồ chơi nhiều lắm! Về đến nhà, hai
người gói quà cho đến đêm tối mới xong. Ông Già No-en chính là anh ba của
Thiên-Nhi. Lần đầu thấy ông già No-en, mấy đứa nhỏ mừng rỡ, ánh mắt sáng lên,
nóng lòng mong các món quà....
Còn cô bé Thiên-Nhi, nay bước vào tuổi dậy thì,
tuổi có nhiều ước mơ đang thầm thì chớm nở… Buổi tiệc đêm sắp tàn, nhiều người
đã lác đác ra về. Cô bé chợt bước ngang qua cây No-en, nhìn thấy bên đống đồ
chơi, giấy rác bề bộn vì các em mở tung, xé vụn nát… Mà thật kỳ lạ, sao quà vẫn
còn nằm y đó! Nhi nhăn mặt, thầm thì và tự hỏi lý nào các em không lấy quà
nhỉ? Một người bạn nghe Thiên Nhi lẩm bẩm như vậy liền trả
lời:
- Nhi ơi! Vì các món quà này rẻ tiền nên tụi nó
không lấy đó! - Nhi thật sự ngỡ ngàng trước câu trả lời.
“Trời ơi, quà cho không mà còn chê rẻ. Đúng là
kẻ vô ơn, dù có rẻ các em làm gì có tiền mà mua chứ! Nhi thầm suy nghĩ, phải như
ông già No-en tặng hết quà này cho các em nhỏ nghèo bên Việt Nam thì chúng hạnh
phúc, hoan hỉ biết chừng nào! Nghĩ tới mấy em nhỏ phải đi lượm bọc ny-lông, bán
vé số, mà Nhi không cầm được nước mắt!
Nhi cúi xuống bốc lên con búp bê về chỗ ngồi,
vừa suy nghĩ vừa buồn cho những đứa trẻ sinh ra ở Mỹ, không thể cảm nhận được
cái nghèo khổ, và túng thiếu là gì? Mà chỉ biết đòi hỏi, không nghĩ tới ba mẹ
mình vất vả đi làm ca ngày, ca đêm; có khi hơn 8 tiếng đồng hồ ở nơi làm
việc.
Nay Nhi đã lớn và đang
học trên đại học. Nhi học ba ngày và đi làm ba ngày. Tiền học Nhi tự trả. Chúa
thương nên Nhi cũng dành dụm được tí tiền, làm ở đâu Nhi cũng được người ta
thương mến vì lòng nhân ái. Nhi suy nghĩ nếu như mình có thể làm được điều gì
cho một đứa trẻ nghèo thì tốt biết mấy. Thay vì dùng tiền phí phạm mua quần áo
và những thứ không cần, thì mình hãy dùng tiền đó giúp đỡ những
người túng thiếu, kém may mắn, đang rất cần tiền để sống. Chúa dạy: “Cho đi thì
có phúc hơn là nhận lãnh."
Nhi đã gởi tiền giúp đỡ một em bé khuyết tật.
Rồi cùng với năm tháng, mỗi khi có cơ hội được giúp đỡ người khác, Nhi rất lấy
làm hạnh phúc! Có nhiều em nhỏ thường đến nhà Nhi chơi, khi ra về, vừa bước
chân ra cửa, Nhi nghe thấy em nói lớn với mẹ:
- Chị Nhi thương con nhiều lắm Mẹ, chị cho con
nhiều quà nè!
Chúa dạy chúng ta hãy cho đi thì có phúc hơn.
Càng giữ của cải tích luỹ ở đời này thì mối mọt, giông bão, tai ương hay trộm
cắp cũng lấy mất. Còn cho đi thì chính là lúc mình nhận lãnh, và sự lãnh nhận
này không hề hư mất ở đời sau. (Lc 12 :33-34)
HBTT
No comments:
Post a Comment