NHỮNG KHÓM HỒNG
Thầy ơi ! con cắt những khóm hồng,
Cắt tỉa những cành đả tàn bông ,
Cắt lá vàng hư, mầm cội cũ,
Bỏ đi, vứt hết, chẳng buồn trông ...
Bỗng đâu, con chợt ngừng ngay lại,
Nhìn kéo trong tay, tự hỏi lòng :
Nếu Cha cắt đời con như vậy
Làm sao con sống đến mùa đông ?
Trong con, bao nhiêu ngọn lá vàng
Không tàn, không rụng lúc thu sang,
Nên con không thấy màu lá úa
Cứ tưởng đời mình rộng thêng thang ...
Cuộc sống có hàng chục thứ sâu,
Thầy không ngăn chận lúc ban đầu,
Thì sâu đục nát hồn con mất,
Tan tác đời con đã từ lâu !
Con xin vun lại những gốc hồng
Đền đáp tình hoa vẫn đợi trông,
Hoa cười, hiền hậu như ban sơ
Dù biết rằng con đã hững hờ...
Ngày ngày, vườn lại nở đầy hoa
Đỏ thắm Tin Yêu, tình mặn mà .
Mỗi đóa hồng xinh như Tim mở
Hương lòng trải rộng giữa bao la...
*************
No comments:
Post a Comment