Tác giả Bùi Nghiệp
dunglac@gmail.com |
Chỉ gặp gỡ đôi lần trong các dịp hội ngộ thơ văn, chỉ biết anh tên Vũ Quang Huy với bút danh “Cù Mè” đọc lái, hay Cao Bồi Già ngộ nghĩnh. Tôi đã “tận mục sở thị” một chân dung con người khắc khổ, sự linh hoạt đôi mắt đã chìm sâu, giờ ẩn tàng vào nội tâm sâu thẳm, khép mình chịu đựng bao nỗi oan khiên, vẫn hiện diện trên cõi đời đầy dẫy tai ương, sớt chia gồng gánh để tồn tại đời thường và hơn nữa trong tôi cảm nhận: Một người làm thơ Đường Luật tốc độ, vô địch nước rút, với tất cả ý lực tiềm ẩn, với bút pháp tuyệt luân, chỉ với 56 con chữ độc âm hoa mỹ mà tung hoành trọn bài quyền thất ngôn bát cú.
Dĩ nhiên trong đời viết lách, nhiều thể loại thơ anh đã sáng tác, nhưng tôi thật khâm phục một người khiếm thị, làm thơ Đường Luật ý vị mượt mà, Cao xanh đã dủ thương bù đắp cho anh nhiều ơn mà người tinh tường không thể, đọc thơ anh mà cứ ngẩn ngơ, suýt soa từng con chữ, suối thơ róc rách tự nhiên, âm thi rì rào hòa cùng ngoại cảnh, một tiết tấu âm thanh độc đáo và trổi vượt.
Ai chả biết thơ Đường Luật thể thất ngôn bát cú, trọn bài chỉ với 56 chữ, mà bao nhiêu là ràng buộc nhiêu khê, bao nhiêu là giới luật cảnh báo, kiêng kỵ còn hơn thiếu nữ khuê phòng cung cấm, mài giũa để cho ra kim ngôn ngọc ngữ, đôi câu thực và luận quả là tinh hoa của tinh hoa, lối viết biền ngẫu tựa cặp song mã đều đều gõ nhịp… Người làm thơ loại này nhiều lắm, nhưng để được như Quang Huy (Cù Mè), thật không dễ đã mấy tay.
Thơ anh đầy nhân bản, không cao siêu ngất ngây thượng giới, không trầm mặc sâu lắng, không mơ hồ đánh đố ngôn ngữ, mà tự nhiên hiển hiện cõi đời thường. Thơ anh đọc lên là sảng khoái, một tất nhiên dung dị, dân cầm bút không chuyên nào dã mấy người…
Tôi mời bạn đọc thường thức mấy bài anh đã viết, một mâm cỗ không thịnh soạn, nhưng công phu trau tỉa bởi tim óc, mà chủ cỗ là một người đàn ông ngoại ngũ tuần, khiếm thị nhưng nhãn giới luôn xa rộng, bày bàn tiệc bát vị ngào ngạt hương thi.
Ưu ái nhất được mời khách không cùng tín ngưỡng thưởng thức, vì thơ đã nghiễm nhiên là tôn giáo, mà tín đồ là những vị một đời chắt lọc điều chân - thiện - mỹ trong ngôn ngữ tinh khôi…
I- Thơ mười năm cũ:
1. HỎI ĐỜI
Đời người hay một lớp tuồng chơi
Đen trắng, gái trai cũng kiếp người
Dài ngắn cuộc đời: vui lẫn khổ
Tròn vuông kiếp sống: khóc trong cười
Hỏi lòng sướng khổ: đành nên chịu
Bấm dạ sang hèn: đã sẵn ngôi
Đời thế một lần ra nước chạy
Đành vui cười nhạt chấp luôn đời
2001
2. ÁO DÀI
Tha thướt dáng em chiếc áo dài
Khiến anh ngơ ngẩn dõi nhìn ai
Gió bay tà áo eo thon bé
Nắng chiếu vai tròn nón chéo quai
Chầm chậm anh theo chiều bóng xế
Thẹn thùng em liếc, mắt thu nai
Ngày qua thương lắm người em nhỏ
Xinh quá áo dài trăng trắng bay.
2001
3. BÚP ƠI
Nắng ghẹo làn mây trắng trắng trong
Má đào búp thẹn cũng hây hồng
Hồn nhiên mười sáu đầy xao động
Duyên dáng đôi mươi xiết đợi mong
Gió nổi hơi tình, mây viễn xứ
Người ru hạnh phúc, Búp sang sông
Sang sông bỏ bến thời xa lắm
Bên ấy, mây giờ có sắc trong?
2002
4. MƯA SẦU
Mưa đêm rả rích nhịp gieo đều
Thống thiết côn trùng miệng cả kêu
Buồn bã tâm hư lòng giá dại
Chập chờn mộng ảo dạ hoang liêu
Thiết tha nỗi muộn tùy phương gạ
Dai dẳng nguồn cơn mặc sức chiều
Mong dứt năm canh đêm trở mộng
Cho hồn tỉnh giấc mối sầu tiêu
2002
II. Mười năm sau đó - bây giờ khôn nguôi:
1. ĐÔI DÉP
Ai so được dép chữ chung tình
Số phận bên nhau cạn tử sinh
Thiếu một, vài gang đành tĩnh vật
Đủ đôi, muôn dặm chấp sa hình
Thảm nhung vinh phúc cùng chung hưởng
Chồi đá gian nan chẳng độc trình
Muôn chốn sang hèn hình đỡ bóng
Thủy chung như dép, chữ đâu bình
07.9.2010
2. GỞI HỒN BÁCH THẢO
Đồng xưa cây cỏ có còn xanh
Gió vẫn lang thang trải cánh bằng
Mây trắng đùa hoa lời bóng gió
Nắng vàng ru cỏ giấc mơ màng
Trời cao thử sức chim tung cánh
Đất rộng trêu gan khách độc hành
Tâm sự gởi nơi hồn bách thảo
Nguồn cơn vơi nhẹ, tự xin đành
22.3.2011
3. TỰ TU
Đã mấy năm nay khoát bóng mù
Nhốt mình quanh quẩn ở nhà tu
Văn chương túc tắc đành thân mực
Ý tưởng lang thang chấp phận tù
Cô dạ căng tai nghe tiếng hạ
Đơn lòng nhắm mắt thưởng trăng thu
Bạn bè thăm hỏi, vờ im vắng
Câu chấm không than, tớ tự tu
04.2010
4. NHỚ HÀN MẶC TỬ
Nhớ mãi thơ người rao bán trăng
Tiếng lòng u uẩn xáo cung Hằng
Ngọc xanh vườn cũ đâu thôn Vỹ
Rực trắng áo ai? Phải bóng nàng!
Thân xác đớn đau oằn tiếng nấc
Linh hồn ớn lạnh tấu câu vâng
Thuyền trăng đậu bến người năm cũ
Bạc mệnh tài hoa – tuyệt thế nhân
12.11.2010
……………………..
Thế đấy, chẳng màng thời khắc ngày đêm, bên bộ vi tính đặc biệt riêng anh, với bao thiết bị trợ tá tân kỳ, anh gọt – giũa – mài đến nay có dễ cả ngàn tác phẩm, nâng niu từng con chữ cho mình và tặng đời vô điều kiện.
No comments:
Post a Comment