Monday, April 18, 2016

Đạo Và Thơ (Is 54, 4)-Chum tho cua Dong Khe

Đạo Và Thơ
(Is 54, 4)

Chúa vốn là Người Tình
Sách vốn là người Bạn
Thơ: chốn thâm giao.

Đạo là nhà, xin cho con ở trọ
để đời đời con có chỗ dung thân
Đạo là lò, xin đúc con hèn mọn
lọc gang, đồng, sắt, thép, với thủy ngân
Xin đang hết, tất cả là của Chúa,
chỉ cho con vỏn vẹn một tình thân
để trao gửi bốn phương trời nhân loại ...

Sách là Suối
xin cho con uống mãi
khát khao hoài mặc khải Phúc Âm.

Thơ là tiếng lòng con xúc cảm
là tơ vàng lãng đãng buồng tim,
là người bạn thiết im lìm
chung hưởng ngọt bùi
chia sẻ buồn vui,
Con mang Thơ vào Đạo.

Con mang Đạo vào Thơ
Sống Đạo và làm Thơ
Đậm đà ấm áp ...
Con cảm tạ Cha
Con mang ơn Thầy.

Mênh mông sông rộng
Thênh thang gió ngàn
Mây trời bàng bạc không gian
Bình an tỏa xuống hồn con tháng ngày ...

Đời Sống
(Is 49, 13)

Con sung sướng được là dụng cụ
Trong tay Thầy dẫn lối đưa đường,
Con sung sướng nhận lãnh tình thương
Bao phủ trọn đời con nhỏ bé.

Vẫn có những buồn đau nhè nhẹ
Như trăng thu len lén đổ về,
Nhưng ánh sáng chiếu dọi vỗ về
Lấp lánh dáng Thiên Đàng âne hiện...

Thầy ơi biết bao nhiêu là chuyện
Nói với nhau không hết sáng chiều,
Có những lúc trầm lặng cô liêu
Và những ngày reo vui nồng ấm.

Vườn nhà con hoa vàng lấm tấm
Hàng khổ qua chen lấn lên giàn,
Rau muối xanh với làn phấn trắng
Đẹp như nàng thiếu nữ thôn trang,
Lá rau muối mong manh mềm mại
Bát canh chiều ngon ngọt màu xanh.

Hạnh phúc dịu dàng như giọt nước,
Thoáng mưa trời rơi nhẹ long lanh...
Cây xanh xanh, mây nước yên lành
Gió lay cành, chim về trước ngõ,
Chim không nói Thầy đang ở đó
Nhưng hót hoài nhạc điệu Tình Yêu.

Mây với gió ngày nào không có
Tình Yêu Thầy có thưở nào ngưng?
Mỗi sáng mai là một Tin Mừng
Mỗi giây phút bóng Thầy đây đó,
Từ nhụy hoa, màu lá, nhựa cây,
Từ tiếng hót chim hiền nhỏ bé,
Dù nơi đâu, vẫn thấy dấu ta
Dấu Tình Yêu nhân lành Cứu Độ!

Thầy ơi! cho con ơn bền đỗ

Con Gặp Ngài

Không phải con lên cao
Nhưng vì Ngài cúi thấp,
Không phải con ngọt ngào
Nhưng vì Ngài huyền diệu.

Con vẫn thường tự hỏi
Sao Cha thương quá nhiều,
Một tâm hồn hèn yếu
Không đáng được Cha yêu.

Con vẫn đầy tội lỗi
Vì con vốn mong manh,
Con cuối đầu thống hối
Rồi lại phạm, rất nhanh.

Từ khi con gặp Ngài
Hồn gặp ánh sao mai,
Vì trời đổi màu nắng?
Hay mưa đã ngừng rơi?

Không, đường đi vẫn dài
Nhưng gánh nặng chia hai,
Từ khi con gặp Ngài
Lau, sậy thành trúc, mai...

Thế giới nhỏ an lành
Chỉ có Cha và con,
Trong một ngôi nhà vắng
Gió lọt qua kẻ mành...

Gió ru con mùa hè
Cha sưởi con mùa đông,
Để đời con không lạnh,
Tình Cha! Ôi menh mông...

Cha cho con ánh sáng,
Cha cho con mặt trời.
Lạy Cha rất thương yêu,
Con nương bóng muôn đời!

Cha ơi! cầm tay con
Đưa con đi từng bước,
Đời con không có Cha
Cuốn trôi theo dòng nước...
Con Gặp Ngài
Phổ nhạc: Cao Huy Hoàng & Lưu Văn Trung
Thể hiện: Nhật Hồng


Music player Để theo Thầy con đến quê Cha,
Như cây leo bám mãi rừng già
Con dâng trọn vui buồn trong tay Chúa...

Đá Cuội Bên Sông

Con muốn là đá cuội
Nằm dọc theo bờ sông
Nghe lòng mình sóng vỗ
Nghe hồn mình mênh mông…
Bên kia rừng lá đổ
Có tiếng ca thế trần
Ánh nắng vàng tươi thắm
Trong mắt huyền giai nhân
Riêng với người lao khổ
Thì nắng nhuộm phong trần…

Cõi đời mờ như sương
Nào có gì trọng đại
Ngoài tình Cha yêu thương?
Và lòng con muốn nói
Con là thân cỏ dại
Cha là ngọn suối trong
Nuôi con từ long đong
Dạy con từ khốn khó…
Cha bước theo làn mây
Cha về trong tiếng gió
Từ nghiêm như bậc Thầy
Ngọt ngào Tình mật say…
Biết nhau qua gian nan
Thương nhau trong hoạn nạn
Cha oi! Nghĩa đá vàng!

Con muốn là đá cuội
Nằm dọc theo bờ sông
Chỉ thấy trời trải rộng
Chỉ có Cha trong lòng.



HY VỌNG

Con thức giấc: Một ngày hy vọng
Gió mơn man mấy đóa cúc vàng,
Hy vọng dù chiều tàn, tắt nắng
Thì đêm nay vẫn có trăng vàng.

Hy vọng giữa lòng nôi Thiên Chúa
Nôi êm đềm bao phủ nhung tơ,
Nôi đong đưa tình thơ chan chứa,
Con ân cần tặng Chúa bài thơ...

Trời thật đẹp bừng lên nắng mới,
Cây lá cành còn đọng sương mai,
Long lanh như chuỗi ngọc nối dài,
Trên vòng cổ trang đài mệnh phụ...
Ngày đó...

Ngày đó con thích màu huyết dụ
Cha cho con tà áo trắng tinh,
Chẳng cho con vàng, ngọc linh đình,
Cha chỉ nhìn con trong thầm lặng...

Ôi chỉ một cái nhìn thăm thẳm...
Mà sóng gào, biển rộng trong tim!
Toàn vũ trụ im lìm bất động,
Một cái nhìn ban phát Đức Tin,
Từ đó, con bắt đầu hy vọng...


Đàm Thoại

- Ngày mai, Cha đến, có con không?
Còn lửa Đức Tin nung đốt lòng?
Còn giữ tình thương lan cháy mãi?
Hay hồn đơn lạnh tựa trời đông?

- Như dòng sông trôi về biển cả,
Đời con từ gởi ở tay Cha
Dòng nước trôi nhẹ nhàng êm ả,
Đã qua rồi bão táp, phong ba...

Cha đưa tay ngăn làn sóng dữ
Trao tặng con vần chữ trang thơ
Cha đổi mới những gì đã cũ
Mang về đây hạnh phúc vô bờ...

Mảnh vườn con bây giờ xanh mướt
Khi Cha về, sẽ bước trên nhung,
Vì con biết ơn Cha vô cùng
Nên đã trải lòng mình làm thảm.

Cha sẽ nghe rất nhiều rung cảm
Qua những bài con gọi là thơ,
Cha sẽ cười con vẫn mộng mơ
Con sẽ bảo: "Nhưng Cha là thực".

Con biết chắc Cha mình có thực,
Con biết rồi, biết lắm, Cha ơi!
Vì thế, nên mới có môi cười,
Mới bất chấp đêm tàn gối lẻ...

Cha sẽ ngồi nghe con kể lể
Con trồng hoa để đợi Cha về,
Con sẽ hái một cành hoa nhỏ
Không phải từ luống hoa trước ngõ
Mà từ sâu thẳm của lòng con!
Cha sẽ dặn, con giữ sắc son,
Mỗi đứa con: một phần Cha đó!

Con có Cha, có cây, có gió
Có bên mình dào dạt vần thơ,
Có luôn cả tình Mẹ đợi chờ
Như trăng, như nước, như bờ Đại Dương...

No comments:

Post a Comment