Monday, December 16, 2013

Đừng sợ hải

Photo:HBTT
Đừng Sợ Hải


Thánh Cha ơi, có lần  Ngài nói:" Đừng sợ hải "
     Cho con thêm vào " Đừng sợ hải Khổ Đau "
       Chuyện đời như cái bể sâu
       Khổ Đau  trút xuống,  bạn chìm mất tăm...
     " Chạm đáy rồi ! "  bạn nằm yên lòng vực
       Đức Chúa Trời sẽ ẵm bạn lên...

      Có đau mới biết Tình Thầy 
      Có đau mới thấm Ơn Thầy ngất ngây !
      Khổ Đau cho thấy  Nhiệm Mầu 
      Khổ Đau càng nặng, Tình Thầy càng sâu...

      Cám ơn tất cả Khổ  Đau
      Những ai đã thiếu tấm lòng Xót Thương,
      Khổ Đau như  đóa Hướng Dương 
      Chờ con bước tới, là Thầy giang tay...

      Con ôm, con siết vòng tay 
      Lời con nức nở, lệ con chan hoà,
      Nhẹ nhàng như bóng mây qua
      Thầy lau nước mắt, con về làm Thơ...

      Lòng đầy nghĩa nặng ân sâu 
      con mang  trút hết vào Thơ mỗi ngày .
      Thơ con nối kết từ đây 
      đem người đau khổ đến Thầy xót thương ...
      Bây giờ con thấy Thiên  Đường 
      dễ thương biết mấy, ở ngay lòng người ....

                                                     Đông  Khê

 Bong Tuyet Da Khap noi


 Buoi Sang khi thay ti anh mat troi, ong anh dep nhu pha le dong tren canh cay huyen dieu.


 
7/12/2013
“Phải, hỡi dân Xi-on đang ở Giê-ru-sa-lem,
ngươi sẽ không còn phải khóc nữa.
Khi ngươi kêu cứu, Người sẽ thi ân giáng phúc cho ngươi ;
nghe tiếng ngươi kêu là Người đáp lại.
Chúa Thượng sẽ ban cho ngươi bánh ăn trong lúc ngặt nghèo
và nước uống trong cơn khốn quẫn.
Đấng dạy dỗ ngươi sẽ không còn lánh mặt,
và mắt ngươi sẽ thấy Đấng dạy dỗ ngươi.”
(Trích sách I-sai-a: 30, 19-20)

Vâng! Lạy Chúa, hôm nay đã ứng nghiệm lời tiên tri I-sai-a:
“Đấng dạy dỗ ngươi sẽ không còn lánh mặt,
và mắt ngươi sẽ thấy Đấng dạy dỗ ngươi.”
Bởi mắt con đã được nhìn thấy Chúa, qua câu chuyện của người phụ nữ mù dưới đây:

(Viết theo lời kể của chị Sương).
Ba má tui đều là người Việt sống ở Campuchia, gặp nhau rồi lấy nhau trên đất Campuchia. Năm tui lên 3 tuổi, tui và hai người anh bị đậu mùa. Hai người anh tui đã chết, còn tui thì sống sót nhưng bị mù luôn hai mắt. Ba rất thương chiều tui, còn má thì lại thương những đứa con sáng mắt. Năm tui 10 tuổi, ba tui chết, kể từ đó tui thường xuyên bị đánh đập chửi rủa. Má đưa tui và em gái sang ở với chị Hai cùng anh rể. Tui còn một anh trai nữa, nhưng đã về sống với chú ở Sài Gòn. Má đi phụ buôn bán với chị Hai, tui phải tự tập tành giặt giũ, nấu ăn và làm mọi công chuyện nhà. Chị Hai sanh năm một, một tháng ở cữ xong chị để lũ con cho tui trông, chị ra sạp bán vải. Một mình tui xoay sở với lũ cháu nhỏ, sữa sùng rồi cơm nước, giặt giũ đủ thứ mà làm không kịp thì má tui đánh đập không thương tiếc. Em gái đi học trường đầm về chẳng hề đụng móng tay việc gì, quần áo của nó được má khâu nhíp cho tươm tất. Chị Hai tui bán vải, nhưng chẳng bao giờ cho tui vải để may quần áo, quần áo rách tui phải tự nhíp lấy. Chị Hai nói: “Tao nuôi mày ăn, cho mày ở là phước lắm rồi còn đòi gì nữa!” Rách quá rồi, tui phải nhận trông thêm trẻ cho hàng xóm để kiếm tiền mua vải may quần áo. Hàng xóm cũng tin giao cho coi mấy đứa, kiếm được tiền tui phải chia cho má tui một nửa. . .
Tui chẳng được ra ngoài, đi đâu bao giờ nên cứ nghĩ rằng trên đời này có một mình tui bị mù. Nhiều khi tui tủi thân mình đã mù, mà chẳng được ai thương xót. Lạ một điều là gia đình tui theo đạo gốc, mọi người đi lễ rất siêng năng nhưng không ai dắt tui đi nhà thờ gì hết.
Năm lên 18 tuổi, sau một lần bị má đánh đập chửi rủa thậm tệ, tui trốn vào phòng lấy một chiếc khăn lớn xiết cổ đến lúc đã muốn lè lưỡi ra thì má tui phát hiện được. Má tui gỡ khăn ra, nhìn tui giận dữ. Bà nắm tóc tui xoay vòng vòng, đấm vào hai mắt tui, miệng la lớn:
-tao đánh cho mày lọt tròng té nổ! Ông trời đãng lọc cho mày mù!
Tui ức quá, nói:
-Má đọc kinh siêng năng đi nhà thờ làm chi mà đánh đập chửi rủa tục tĩu quá vậy!
Má tui giận quá đánh tiếp. . . Từ đó tui sợ quá không dám thắt cổ nữa.
Năm 1966 má đưa tui và em gái về Sài Gòn sống với anh trai lúc này đã có vợ. Năm ấy tui đã 19 tuổi, từ đó em gái tui bắt đầu dắt tui đi nhà thờ Bắc Hà. Trước đây tui chỉ lần chuỗi theo thói quen của một người có đạo, tui không biết cầu nguyện vì không được đi nhà thờ nghe cha giảng dạy. Nhờ nghe cha giảng tui đã hiểu biết về chúa và Đức Mẹ nhiều hơn,dần dần tui biết cầu nguyện và tin tưởng vào Chúa hơn.
Sau đó em gái tui lấy chồng, tui đến ở với vợ chồng nó. Tui lại làm công việc coi con và chăm sóc nhà cửa cho nó. Mỗi khi tui ăn cơm, nó thường nói nặng nói nhẹ là tui ăn nhiều, hao tốn này nọ. . .Tui buồn quá bỏ đi, sang sống với chị Hai tui lúc đó cũng đã về sống tại Sài gòn. Nhưng chị Hai cũng thường mắng nhiếc: Tao cho mày ăn, tao cho mày ở đậu mà mày không biết điều. . . Tui ở đâu cũng làm lụng sớm tối chứ đâu có ở không mà sao cứ bị mắng chửi hoài.
Lần này tui bỏ đi theo một chị bạn mù có đứa con 7, 8 tuổi. Đứa con chị dắt hai chị em tui đi buôn, nhập nhằng sống qua ngày ở bến xe. Mỗi lần bị khám xét, mặt tui xanh lè xanh lét chỉ biết cầu xin Chúa và Đức Mẹ cứu thoát. Nhiều lần, mấy người mắt sáng bị bắt chỉ còn lại hai chị em mù tụi tui. Lúc đó, tui càng tin tưởng vào Chúa và Đức Mẹ hơn.
Năm 1982, tui vào sống trong hộ tập thể của Hội người mù Quận 11 cùng với một đứa cháu trai. Ở đó, tui tham gia sản xuất chổi và bàn chải chà nhà cùng với các hội viên khác. Thằng cháu ban ngày đi làm thuê, làm mướn, tối về tui nấu cơm cho nó ăn. Giữa năm 2002, hộ tập thể Hội người mù giải thể vì không sản xuất chổi nữa. Cũng may lúc này má tui có để lại một căn nhà nhỏ, hai dì cháu dọn về đó sống nương tựa nhau. Thằng cháu vay mượn buôn bán đắp đổi, tui ở nhà trông coi nhà cửa cơm nước cho nó. Mỗi tháng tui nhận được khoản trợ cấp của cha Thực là 10kg gạo và 10 gói mì. Tuy là khó khăn thiếu thốn, nhưng ở với thằng cháu tui thấy hạnh phúc hơn khi ở với mẹ, với chị em gái.
Năm 2006, tui mắc bệnh sỏi gan, sỏi mật, bác sĩ kêu phải mổ nhưng tui đâu có tiền! Tui lo sợ lắm, ngày đêm cầu nguyện xin Chúa giúp đỡ. Tui được bác sĩ Phấn mổ miễn phí, còn tiền viện phí phải nợ nần. Rồi chị em đồng cảnh ngộ mỗi người góp chút đỉnh giúp cho tui trả hết nợ. Tui biết là Chúa và Đức Mẹ luôn thương giúp tui.
Tui sống đến ngày hôm nay, lúc khó khăn nhất tui chạy đến với Chúa và cảm thấy được nâng đỡ. Bây giờ bệnh sỏi thận lại tái phát, nhưng tui không sợ hãi lắm, tất cả bệnh tật đau khổ tui phó thác cho Chúa cho Mẹ và cảm thấy bình an.
(4.11.2010)
 

No comments:

Post a Comment