Thursday, May 19, 2016

DÂNG HOA VỚI TÂM TÌNH-SUY NGẪM NĂM SẮC HOA


 

DÂNG HOA VỚI TÂM TÌNH
Tháng Hoa về, Mẹ mong
Đoàn con cái thảo hiền
Dâng ngàn hoa lên M
Với trọn cả tâm tình
Hoa hương kinh thơm ngát
Hoa khao khát thánh thin
Hoa phó thác, khiêm nhu
Hoa dn thân phục vụ
Hoa t tế chân thành
Hoa vị tha, bác ái
Hoa trái tim rộng mở...
Mẹ ơi, Tháng Hoa này
Con kính dâng lên Mẹ
Với tất cả tâm tình
Hoa lòng con mến Mẹ.
HBTT 2016
******
SUY NGM NĂM SC HOA
M ơi, dy con nhé!
Ngm suy năm sc hoa
Trong tâm tình tha thiết
Hướng về năm sắc hoa
Trng, tím, xanh, vàng, đ
Mi màu một nhân đc.



Hoa trng màu trinh khiết
M gìn gi vẹn toàn
Cho con lòng cậy trông
Sống khiết trinh theo Mẹ;
Hoa tím vkhiêm nhu
Mẹ luôn vâng ý Chúa
Cho con biết cúi đầu
Sống tuân phục như Mẹ;
Hoa vàng nêu đức mến
mẹ yêu Chúa trọn đời
Cho con lời nhắn nhủ
Mến Chúa cùng tha nhân;
Hoa xanh đức thánh thin
Tỏ hiện nét trọn lành
Trên gương mặt tươi xinh
Đức nữ trinh sáng ngời;
Và, kìa! Hoa sắc đ
Là sắc của hy sinh
Nêu nhân đức hãm mình
Mẹ trung trinh tuyệt đối!
Mẹ ơi, con với Mẹ
Đã bao lần ngẫm suy
Về những bông hoa đẹp
Ôi, lòng con reo hát
Tri rng ánh bình minh
Năm sc hoa rc r.
HBTT2016

Tuesday, May 17, 2016

LINH MỤC AUGUSTINO NGUYỄN VIẾT CHUNG THẦN TƯỢNG CỦA TÔI

LINH MỤC AUGUSTINO NGUYỄN VIẾT CHUNG THẦN TƯỢNG CỦA TÔI
Từ nhà thương đến nhà Chúa
Vốn là một bác sĩ ngoại đạo, cuộc đời thánh hiến đã đến với cha Augustinô Nguyễn Viết Chung, Tu hội Truyền Giáo Thánh Vinh Sơn (CM) từ những dấu ấn khó phai.  Buổi thực hành mô phôi.
Vượt qua cung đường gió bụi, men theo con hẻm nhỏ lạo xạo sỏi đá, khúc khuỷu như thách thức người cầm lái, chúng tôi gặp cha nơi cộng đoàn heo hút giữa núi rừng thuộc xã Đăk Tân, huyện Kon Rẫy, tỉnh Kontum.  Giọng chậm rãi, nhỏ đều, vị linh mục ngoài 60 kể về đời mình như chỉ mới ngày hôm qua.
Sinh ra và lớn lên trong gia đình khó khăn có sáu anh chị em ở Sài Gòn, tuổi thơ cậu bé Chung là những tháng ngày không êm ả vì ba mẹ hay cãi vã, hục hặc.  Ký ức ấy gieo vào tâm trí cậu nỗi ám ảnh, sợ hãi về nơi mà số đông người gọi là tổ ấm.  Năm 1973, khi đang học lớp 12, cậu tình cờ đọc được bài báo về sự ra đi của Đức cha Jean Cassaigne - Giám mục của những người bị bệnh phong.  Cuộc đời nhân đức, phục vụ quên mình của ngài chợt tác động mạnh mẽ lên tâm thức cậu học trò.  Cậu thấy trần gian vẫn còn bao điều tốt đẹp, ý nghĩa và đáng để sống thật trọn vẹn.  Một tia hy vọng, một niềm tin mới dần le lói sau những ngày dài bi quan, chán nản.  Nắng xuân đã về xua tan đông dài lạnh lẽo.
Ngày 4.11.1974, cậu đạt được ước mơ đỗ vào Trung tâm Giáo dục Y khoa Sài Gòn (nay là ĐH Y Dược TP.HCM) để sau này săn sóc bệnh nhân phong như thần tượng J. Cassaigne.  Kinh tế nhà eo hẹp, để có tiền trang trải học phí, chàng sinh viên nghèo đạp xích lô buổi tối kiếm thêm ít đồng.  Được một thời gian, không đủ sức khỏe, giờ giấc lại eo hẹp, cậu ngưng việc, tập trung đèn sách.  Bữa nọ, trước lúc tiến hành thực nghiệm mổ xác, giảng viên dạy môn Mô phôi (là một linh mục) yêu cầu học trò tham dự thánh lễ cầu nguyện cho người đã hiến xác tại nhà thờ Thánh Jeanne d’Arc (quận 5, TPHCM), cách trường 1 cây số.  Nét thánh thiện về đời tu và chuyên môn vượt trội của người thầy đã đặc biệt thu hút cậu.  Thế nên chiều cùng ngày, khi thầy đề nghị viết thông tin cá nhân gởi về, kèm câu hỏi phụ: “Sau khi tốt nghiệp, bạn muốn làm gì?” cậu Chung đã viết: “Con muốn trở thành linh mục giống thầy.”  Dù bấy giờ, cậu chưa là người Công giáo.
https://scontent-ord1-1.xx.fbcdn.net/hphotos-xtl1/t31.0-8/12615248_1693171790894732_8834259579738155530_o.jpgNăm 1980, sinh viên Nguyễn Viết Chung ra trường.  Đồng lương Nhà nước eo hẹp khi đất nước còn khó khăn, phải xoay sở bằng việc khác.  Rồi cậu nộp đơn gởi Sở Y tế TP trình bày mong muốn chăm lo người bị bệnh ở Di Linh nhưng bị từ chối vì không đúng tay nghề (cậu thuộc chuyên ngành Ký sinh trùng sốt rét).  Khoảng từ 1986 - 1989, bác sĩ Chung làm việc tại Trạm sốt rét Đồng Nai.  Cuối năm 1989, cậu xin vào Bệnh viện Da liễu TPHCM, có cơ hội trau dồi những kiến thức về bệnh phong.  Ba năm sau, bác sĩ Chung lên trại phong Bến Sắn (tỉnh Bình Dương) phục vụ.  Điều ấp ủ, trông đợi lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực.  Ngày qua ngày, chứng kiến sự tận tâm với người bệnh nơi những nữ tu thuộc Tu hội Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn, ý định muốn dâng mình lại sáng lên trong lòng người thầy thuốc.
Nhờ sự hướng dẫn, giúp đỡ của các dì, ngày 15.5.1993, bác sĩ Chung được rửa tội.  Tiếp đến, “người tân tòng” bắt đầu tìm hiểu Tu hội Truyền Giáo Thánh Vinh Sơn.  Cứ làm việc ba tuần, ghé Tu hội một tuần, trong vòng một năm.  Do lớn tuổi và đặc thù công việc nên mọi người cũng cảm thông trường hợp “hiếm, lạ” này.  Năm 2002, thầy hoàn tất chương trình Triết học và Thần học.  Tới lễ Truyền tin năm 2003, thầy Chung thụ phong linh mục tại Dòng Chúa Cứu Thế (quận 3 - TPHCM).  Điều kỳ diệu mà Thiên Chúa làm đã được tỏ bày qua hành trình ơn gọi đầy trúc trắc và không ít những bất ngờ thú vị ấy.
“Xin vâng”
Sau ngày chịu chức, cha giúp Mái ấm Mai Hòa chăm sóc người bị nhiễm HIV (huyện Củ Chi, TPHCM) và dạy học tại một số cộng đoàn của Tu hội.  Năm 2009, vâng lời Bề trên, cha bắt đầu gắn bó cùng bà con dân tộc thiểu số trên dải đất Kontum.  Môi trường sống mới, đối tượng tiếp xúc mới, song cha mau chóng thích nghi và hòa nhập.
Qua tìm hiểu, người mục tử nắm cụ thể những thiệt thòi, khổ cực mà bà con Thượng gánh chịu.  Đi tìm lời giải cho câu hỏi tại sao họ rơi vào cảnh ngộ đó, cha gút nhận ra các rào cản chính như bệnh tật, thất học, không có đất canh tác… “Nhiều nhà có nương rẫy nhưng do họ mù mờ nên bị người dưới xuôi lợi dụng, cho vay nặng lãi tới mức phải bán hết đất, hết vườn để trả nợ”, cha giải thích.  Thế là, cha hỗ trợ anh em mua miếng rẫy khác đặng có chỗ cắm cây mì, trồng cây bắp sinh sống.  Đi đôi với trồng trọt, cha gởi các hộ khó khăn trong thôn cặp bò giống và cùng họ chăn nuôi để chờ ngày có bê.  Một tuần đôi ba lần, cha chạy vào làng thăm chừng chuồng trại, thức ăn, con nào bệnh, con nào sắp đẻ hay có “ẻm” nào “bốc hơi” vì: “Người dân tộc mà, túng quá sẽ bán ngay để có tiền hay làm thịt cho cả nhà ăn chứ đâu suy tính chuyện dài lâu”, cha mỉm cười.
Mấy bận thăm hỏi bản làng, thấy túp lều nhà ai xuống cấp đáng thương, cha ngược xuôi giúp một tay để họ có được chốn tựa lưng đàng hoàng tử tế, để gió mùa đông thôi lùa vào thông thốc. Cái khổ nữa là người Thượng ít có nhà vệ sinh, hầu hết đều “giải quyết” tự do nên cha ra sức giúp bà con “cải thiện thực trạng” vì điều này ảnh hưởng đáng kể tới sức khỏe, môi trường.  Khi mảng dân sinh tạm ổn, cha lo đến y tế.  Hễ làng nào có người phong cùi, bóng dáng “áo chùng thâm” lại xuất hiện ngay bên: đưa họ ra cơ sở chữa trị, lo phí ăn uống, vận chuyển, ủi an...  Sau hết, cha dồn mọi trăn trở vào khoản giáo dục.  Bà con nếu muốn đổi đời, muốn con cháu bớt khổ cần mau mắn “đầu tư” cho chúng chữ nghĩa, tri thức.  Phụ huynh chưa nghĩ xa tới chuyện đó, cha nghĩ và phân tích thay họ.  Để gia đình yên tâm, bớt áp lực, cha đồng hành lo học phí, sách vở...  Dẫu cực mấy nhưng thấy “hoa trái” thu về, lòng lại an yên.
Có thể nói, những tên làng như Konscôi, Konken, Konselat (xã Đăk Ruồng, huyện Kon Rẫy) từ lâu thân thuộc với cha như hình với bóng.  Làng gần nhất cách nơi cha ở 7 km.  Đường đi mù bụi, lởm chởm mấp mô, quệt vội giọt mồ hôi rồi nổ máy, cha cứ thế dấn bước hết năm này tháng nọ.  Nhưng đâu chỉ có vậy.  Ở những thôn xa xôi tận huyện Đăk Hà, Đăk Tô hay Ngọc Hồi cũng in rõ dấu chân vị linh mục vùng cao.  Hôm nào khỏe, cha tranh thủ sáng đi chiều về, lúc mệt thì ngủ qua đêm do đường xấu lại xa.  “Thế mới thấy hết ý nghĩa đời tu.  Nghĩ tới hình ảnh mấy đứa bé chết vì suy dinh dưỡng, ngộ độc khoai mì (*) lòng lại ray rứt không yên nên làm được gì giúp họ cứ làm, kẻo muộn”, cha chia sẻ.
Xế trưa, một phụ nữ thuộc sắc tộc Rơ Ngao cầm nải chuối già từ xa lên biếu cha để cảm ơn vì căn nhà đã xây xong.  Tấm lòng của cha, sự đơn sơ nhưng chân tình của chị khiến chúng tôi chợt nghĩ, nếu ngày trước Đức cha Cassaigne từng hé mở một mùa xuân mới trong cuộc đời cha, thì nay cha đang mang mùa xuân ấm áp đó đến với muôn dân, trên vạn nẻo đường.
Phú Khang

(*): Bà con dân tộc thiểu số thường hái lá khoai mì nấu canh ăn bởi quá nghèo.


__._,_.___

Friday, May 13, 2016

NGÔI NHÀ THƠ ẤU



NGÔI NHÀ THƠ ẤU

Trước sân nhà có hoa đào nở trắng
Chùm hoa duyên nồng thắm đón tết xuân
Hàng cây liễu hoa vàng nở trước sân
Như nụ cười hân hoan người chào đón


Phía sau nhà có nhiều cây ăn trái
Cây ổi chín trèo hái trái ăn ngon
Cây mãng cầu nhờ tay mẹ chăm nom
 Chỉ một lần trái trỗ sinh ngon ngọt


Có cây điều giờ học chiều phút chót
Nhà hết cơm, chị hái cắt em ăn
Có cây dừa gần giếng lớn rất nhanh
Cây đu đủ gần bên xanh sai trái.


Có vườn chuối, chuối xứ và chuối bột
Bên trong cũng có hột màu đen
Tối đêm đến đom đóm thắp đèn
Gần hàng xóm có luỹ tre xanh mát.

Cây cam sành vỏ xanh lại ít hạt
Trái một lần tiễn gia chủ ra đi
Có vườn mía,  bông táo trắng li ti
Ngôi nhà xưa giờ đẹp trong nỗi nhớ.....



 2/5/2011
Sr. Hoàng Yến


 http://www.dunglac.info/index.php?m=module2&v=detailarticle&id=546&ia=17463

THƯƠNG CÁC LINH HỒN (THƠ)

THƯƠNG CÁC LINH HỒN (THƠ)



THƯƠNG CÁC LINH HỒN (THƠ)


Ôi lạy Chúa, trưa nay đến nhà nguyện
Chúa ở đây chờ con có lâu không?
Con đến thăm chắc Chúa sẽ vui nhiều
Trời vào hạ tiếng ve sầu ray rức
Nóng hừng hực, con nhớ các Linh Hồn
Cõi bên kia, lửa đỏ luôn hừng bốc
Nơi Luyện Ngục, triệu triệu người đớn đau
Mặt âu sầu mong nhiều người cầu nguyện
Con khấn nguyện với Chúa, Mẹ tràng chuỗi
Cùng hiệp dâng buổi Lễ Sáng hôm nay...

Sr. Hoàng Yến
7/17/2011
Tác giả: Sr. Hoàng Yến

Friday, May 6, 2016

Mừng Ngày Hiền Mẫu



Mừng Ngày Hiền Mẫu
Đêm nay ngồi ngắm Trăng vàng
Gởi Trăng nhắn nhủ cả ngàn thương yêu
Hừng Đông hòa với Nắng chiều
Mừng Ngày Hiền Mẫu kính yêu mẹ hiền.
Trăng ơi! gởi gói quà thiêng
Tấm lòng con thảo nỗi niềm kính dâng
Nuôi con mẹ chẳng đong cân
Như lòng biển cả vô ngần tình thương.
Đời Mẹ một nắng hai sương
Lênh đênh con sóng dặm trường trùng khơi
Khổ đau mẹ chịu một thời
Hy sinh tất cả vì đời vì con.
Thân côi mẹ chịu hao mòn
Kể từ khi mẹ ru con vào đời
Làm sao đền đáp mẹ ơi!
Ơn sâu, nghĩa rộng con thời khắc ghi
Lời Chúa, Mẹ dạy thực thi
Mẹ dạy lẽ sống, đường đi ngay lành.
Đêm nay ngắm ánh trăng thanh
Chắp tay khấn nguyện ơn lành Chúa ban
Cho hồn xác Mẹ bình an
Nhờ Trăng gởi Mẹ trăm ngàn nụ hôn.
Lời kinh, khúc hát bồn chồn ….

HBTT-bai tho nay duoc tuyen trong quyen bao Trai Tim Duc Me thang 5, 2014.


Dâng Hoa Dâng Cả Hư Không Một Đời - Thơ: Giuse Nguyễn Văn Sướng

Wednesday, May 4, 2016

TỔ QUỐC ƠI ! TỈNH DẬY ĐI THÔI!

              

TỔ QUỐC ƠI ! TỈNH DẬY ĐI THÔI !
Tổ Quốc tôi ơi! Hãy tỉnh dậy đi thôi
Dậy để nghe tiếng kêu cứu, vọng về từ biển cả
Để thấy Miền Trung quê tôi, trắng màu xác cá
"Quà hữu nghị bao năm, của lũ bạn Tàu".
Dậy để thấy nỗi đau của hàng triệu đồng bào
Với cảm giác, của niềm tin đánh mất
Sống trong bất an của những điều giả, thật
Gánh nặng giang sơn biết gửi gắm về ai?
Người dân nghèo quê tôi, kiên cường trước thiên tai
Nhưng chống chịu làm sao trước âm mưu tàn độc
Khi cái chết dần mòn đang ngày đêm thường trực
Thì bình an tìm thấy ở nơi đâu?!
Dậy mà xem, con cháu người, đang giẫm đạp lên nhau
Lợi ích, đồng tiền che khuất tình đồng loại
Dậy để thấy những cơn đau quằn quại
Của người dân vô tội, chịu lầm than.
Khi nỗi lo đến trong từng giấc ngủ, bữa ăn
Thì còn tâm trí hay không, để dựng xây đất nước
Khi chút an nhiên chưa một ngày có được
Thì sức lực đâu đánh đuổi bọn xâm lăng.
Dậy để thấy, một đất nước Việt Nam
Lịch sử bốn nghìn năm, ngoan cường là thế
Đang để lũ giặc Trung ngang nhiên chễm chệ
Cùng nỗi lo mất nước đến cận kề.
Làm lãnh đạo, được mấy ai, xứng đáng lời thề
Sống hết lòng vì quê hương đất nước
Những con người đủ tài và đủ đức
Đang hiếm dần trong bộ máy hôm nay.
Hướng về Miền Trung những đôi mắt xè cay
Trong nỗi lo âu, cùng trái tim quặn thắt
Khi còn bóng lũ giả nhân phương bắc
Thì nguy cơ mất nước vẫn còn nguyên.
Tg:  Phan Quang Phóng
(Một người con Xứ Nghệ yêu quê hương tha thiết)
Phạm Đức Thâm