NHỚ THƯƠNG CHA
Những ngày qua đất trời Roma đang chuyển mình, nó khua dậy những luồng
khí lạnh đến buốt thịt thấu xương. Trong giữa tiết trời giá đông ảm
đạm, tôi lại nhận được tin Cha giáo Phêrô Đặng Xuân Thành ra đi đột
ngột sau cơn tai biến não… Những ký ức về một người Cha, một người
Thầy… bất chợt ào về, khiến cho tâm hồn người học trò tha hương tê tái
như muốn bỏ lại sau lưng những nỗi lòng trĩu nặng …
Mùa thu năm 2005, tôi có duyên may gặp Cha giáo Đặng Xuân Thành, khi
Ngài ra giảng dạy và làm việc tại Đại Chủng Viện Hà Nội. Ngay từ lần
gặp đầu tiên, Ngài đã để lại trong lòng tôi sự kính trọng và khâm
phục; bởi vì Ngài không chỉ là một giáo sư văn võ song toàn mà còn là
một “người thầy tâm linh” có tâm huyết với Giáo hội, có tinh thần xây
dựng, có tri thức uyên thâm, có sự hiểu biết ngọn nguồn, có trải
nghiệm thâm niên, có tâm hồn thanh cao, có trái tim rộng mở, có tấm
lòng bao dung… Chính qua những lần gặp gỡ bàn hỏi với “vị thầy tâm
linh này”, Ngài đã khơi dậy và chỉ bảo cho tôi những lý tưởng sống cao
đẹp, những hy sinh rất tầm thường, những nẻo đường nên tung bước để
luôn biết sẵn sàng dấn thân phục vụ “vì một nước trời cho quê hương”.
Tôi còn nhớ vào mùa hè năm 2009, nhân chuyến Ngài đi dự hội thảo
chuyên đề cho các nhà đào tạo Chủng viện tại Italia, tôi có dịp được
cùng Ngài đi hành hương tại Assisi. Sau khi cầu nguyện trước mộ thánh
Phan-xi-cô, Ngài có nói với tôi một câu đầy cảm động: “Cha đã cầu
nguyện cho con vững bước trên đường theo Thầy Chí Thánh Giêsu”. Thật
là tình cờ, cách đây chưa đầy một tháng tôi lại có dịp được đi hành
hương Assisi, khi quỳ gối cầu nguyện trước mộ thánh Phan-xi-cô, tôi đã
nhớ cầu nguyện cho Ngài và đặc biệt nhớ tới câu nói Ngài dặn dò tôi
năm xưa… Tưởng rằng những ngày sắp tới, sau những năm tháng dùi mài
kinh sử, sẽ được về chia sẻ những vui buồn của tình thầy trò sau bao
năm xa cách, nhưng Ngài đã ra đi rất vội vã để lại trong lòng những
người học trò nỗi trống vắng, tiếc thương… từ đây thầy trò mãi nghìn
trùng xa cách… Trong niềm tin vào Chúa Kitô Phục Sinh, chúng ta hãy
dâng những nén hương lòng để cầu nguyện cho Cha giáo Đặng Xuân Thành.
Xin Chúa sớm đón đưa linh hồn Phêrô về hưởng nước Trời.
Có nhiều điều thao thức, cảm phục, nhớ thương… nhưng trong giây phút
tràn đầy xúc cảm này con xin gửi tới Cha lời chào tạm biệt và lời cảm
tạ chân thành. Xin Cha cũng cầu nguyện cho chúng con là thế hệ con
cháu, biết noi gương sống chứng tá Tin Mừng giữa cuộc đời lữ thứ trần
gian, mong ngày sau được hợp hoan cùng Cha trên Thiên Quốc.
Thương nhớ Cha hiền tim nhói đau
Tấm gương ngời sáng mãi ngàn sau
Khiêm nhường ẩn dật thời niên thiếu
Truyền giảng dấn thân tuổi bạc đầu
Vun xới yêu thương tô cuộc sống
Khơi nguồn bác ái tưới ưu sầu
Thánh Tâm nguồn mạch xin thương xót
Dâng nén hương kinh khúc nguyện cầu.
Roma, 27/11/2013
Bụi Đá
Những ngày qua đất trời Roma đang chuyển mình, nó khua dậy những luồng
khí lạnh đến buốt thịt thấu xương. Trong giữa tiết trời giá đông ảm
đạm, tôi lại nhận được tin Cha giáo Phêrô Đặng Xuân Thành ra đi đột
ngột sau cơn tai biến não… Những ký ức về một người Cha, một người
Thầy… bất chợt ào về, khiến cho tâm hồn người học trò tha hương tê tái
như muốn bỏ lại sau lưng những nỗi lòng trĩu nặng …
Mùa thu năm 2005, tôi có duyên may gặp Cha giáo Đặng Xuân Thành, khi
Ngài ra giảng dạy và làm việc tại Đại Chủng Viện Hà Nội. Ngay từ lần
gặp đầu tiên, Ngài đã để lại trong lòng tôi sự kính trọng và khâm
phục; bởi vì Ngài không chỉ là một giáo sư văn võ song toàn mà còn là
một “người thầy tâm linh” có tâm huyết với Giáo hội, có tinh thần xây
dựng, có tri thức uyên thâm, có sự hiểu biết ngọn nguồn, có trải
nghiệm thâm niên, có tâm hồn thanh cao, có trái tim rộng mở, có tấm
lòng bao dung… Chính qua những lần gặp gỡ bàn hỏi với “vị thầy tâm
linh này”, Ngài đã khơi dậy và chỉ bảo cho tôi những lý tưởng sống cao
đẹp, những hy sinh rất tầm thường, những nẻo đường nên tung bước để
luôn biết sẵn sàng dấn thân phục vụ “vì một nước trời cho quê hương”.
Tôi còn nhớ vào mùa hè năm 2009, nhân chuyến Ngài đi dự hội thảo
chuyên đề cho các nhà đào tạo Chủng viện tại Italia, tôi có dịp được
cùng Ngài đi hành hương tại Assisi. Sau khi cầu nguyện trước mộ thánh
Phan-xi-cô, Ngài có nói với tôi một câu đầy cảm động: “Cha đã cầu
nguyện cho con vững bước trên đường theo Thầy Chí Thánh Giêsu”. Thật
là tình cờ, cách đây chưa đầy một tháng tôi lại có dịp được đi hành
hương Assisi, khi quỳ gối cầu nguyện trước mộ thánh Phan-xi-cô, tôi đã
nhớ cầu nguyện cho Ngài và đặc biệt nhớ tới câu nói Ngài dặn dò tôi
năm xưa… Tưởng rằng những ngày sắp tới, sau những năm tháng dùi mài
kinh sử, sẽ được về chia sẻ những vui buồn của tình thầy trò sau bao
năm xa cách, nhưng Ngài đã ra đi rất vội vã để lại trong lòng những
người học trò nỗi trống vắng, tiếc thương… từ đây thầy trò mãi nghìn
trùng xa cách… Trong niềm tin vào Chúa Kitô Phục Sinh, chúng ta hãy
dâng những nén hương lòng để cầu nguyện cho Cha giáo Đặng Xuân Thành.
Xin Chúa sớm đón đưa linh hồn Phêrô về hưởng nước Trời.
Có nhiều điều thao thức, cảm phục, nhớ thương… nhưng trong giây phút
tràn đầy xúc cảm này con xin gửi tới Cha lời chào tạm biệt và lời cảm
tạ chân thành. Xin Cha cũng cầu nguyện cho chúng con là thế hệ con
cháu, biết noi gương sống chứng tá Tin Mừng giữa cuộc đời lữ thứ trần
gian, mong ngày sau được hợp hoan cùng Cha trên Thiên Quốc.
Thương nhớ Cha hiền tim nhói đau
Tấm gương ngời sáng mãi ngàn sau
Khiêm nhường ẩn dật thời niên thiếu
Truyền giảng dấn thân tuổi bạc đầu
Vun xới yêu thương tô cuộc sống
Khơi nguồn bác ái tưới ưu sầu
Thánh Tâm nguồn mạch xin thương xót
Dâng nén hương kinh khúc nguyện cầu.
Roma, 27/11/2013
Bụi Đá