Sunday, December 22, 2013

Merry Christmas "THIÊN CHÚA NHẬP THỂ"





THIÊN CHÚA NHẬP THỂ

Chúa đã đến trong mùa Đông giá rét
Để sưởi ấm hồn con trong tình ái
Ôi! Chúa Giêsu Hài Đồng Ngôi Hai
Đã sinh ra trong máng cỏ hang lừa
Ngài là Vua muôn thuở từ xa xưa
Ngài là Vua cả trời và cả đất
Ngài là Vua cao cả trên các vua....

Ôi! Chúa ơi, Ngài là Đấng Uy Quyền
Mà khiêm hạ xuống trần gian đổ nát
Mang thân phận yếu đuối và mong manh
Với cảm xúc cô đơn và giá lạnh
Gặp khốn khó, không có nơi gối đầu
Cũng bất lực, bị oan và phản bội
Thập giá nặng khổ sầu, bị bỏ rơi
Bởi Yêu con Chúa chấp nhận thiệt thòi
Chọn Nhập Thể làm người cung lòng Mẹ
Tên Ngài tuyệt vời Em-ma-nu-en
Và mãi mãi Chúa ở cùng chúng con........

HBTT
Cam on  Hoa Si Thanks God da tang mot tam that dep.
 

Chúc mừng Giáng Sinh 2013
Tân Niên Giáp Ngọ 2014
với Hồng Ân Thiên Chúa bao la

Khởi đầu đã có Ngôi Lời
Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa
và Ngôi Lời là Thiên Chúa
(Gioan 1:1)
 
 
 

 


 QUÀ GIÁNG SINH
Giáng Sinh có lệ tặng quà
Nhưng người nghèo khó lấy gì tặng nhau?
Không cần quà giá trị đâu
Chỉ cần đừng nghĩ xấu nhau, được rồi
Nhìn nhau thiện cảm, mỉm cười
Bắt tay, thăm hỏi, cùng vui chuyện trò
Thật là ý nghĩa món quà
Dù cho quà nhỏ, đơn sơ, chân thành
Chứa đầy cả khối ân tình
Món quà nhân ái Giáng Sinh đẹp mùa
Tặng nhau trọn vẹn tâm tư
Món quà đẹp nhất: Giêsu Hài Đồng
TRẦM THIÊN THU
Thank you TTT your poem was sweet...
 

Monday, December 16, 2013

Đừng sợ hải

Photo:HBTT
Đừng Sợ Hải


Thánh Cha ơi, có lần  Ngài nói:" Đừng sợ hải "
     Cho con thêm vào " Đừng sợ hải Khổ Đau "
       Chuyện đời như cái bể sâu
       Khổ Đau  trút xuống,  bạn chìm mất tăm...
     " Chạm đáy rồi ! "  bạn nằm yên lòng vực
       Đức Chúa Trời sẽ ẵm bạn lên...

      Có đau mới biết Tình Thầy 
      Có đau mới thấm Ơn Thầy ngất ngây !
      Khổ Đau cho thấy  Nhiệm Mầu 
      Khổ Đau càng nặng, Tình Thầy càng sâu...

      Cám ơn tất cả Khổ  Đau
      Những ai đã thiếu tấm lòng Xót Thương,
      Khổ Đau như  đóa Hướng Dương 
      Chờ con bước tới, là Thầy giang tay...

      Con ôm, con siết vòng tay 
      Lời con nức nở, lệ con chan hoà,
      Nhẹ nhàng như bóng mây qua
      Thầy lau nước mắt, con về làm Thơ...

      Lòng đầy nghĩa nặng ân sâu 
      con mang  trút hết vào Thơ mỗi ngày .
      Thơ con nối kết từ đây 
      đem người đau khổ đến Thầy xót thương ...
      Bây giờ con thấy Thiên  Đường 
      dễ thương biết mấy, ở ngay lòng người ....

                                                     Đông  Khê

 Bong Tuyet Da Khap noi


 Buoi Sang khi thay ti anh mat troi, ong anh dep nhu pha le dong tren canh cay huyen dieu.


 
7/12/2013
“Phải, hỡi dân Xi-on đang ở Giê-ru-sa-lem,
ngươi sẽ không còn phải khóc nữa.
Khi ngươi kêu cứu, Người sẽ thi ân giáng phúc cho ngươi ;
nghe tiếng ngươi kêu là Người đáp lại.
Chúa Thượng sẽ ban cho ngươi bánh ăn trong lúc ngặt nghèo
và nước uống trong cơn khốn quẫn.
Đấng dạy dỗ ngươi sẽ không còn lánh mặt,
và mắt ngươi sẽ thấy Đấng dạy dỗ ngươi.”
(Trích sách I-sai-a: 30, 19-20)

Vâng! Lạy Chúa, hôm nay đã ứng nghiệm lời tiên tri I-sai-a:
“Đấng dạy dỗ ngươi sẽ không còn lánh mặt,
và mắt ngươi sẽ thấy Đấng dạy dỗ ngươi.”
Bởi mắt con đã được nhìn thấy Chúa, qua câu chuyện của người phụ nữ mù dưới đây:

(Viết theo lời kể của chị Sương).
Ba má tui đều là người Việt sống ở Campuchia, gặp nhau rồi lấy nhau trên đất Campuchia. Năm tui lên 3 tuổi, tui và hai người anh bị đậu mùa. Hai người anh tui đã chết, còn tui thì sống sót nhưng bị mù luôn hai mắt. Ba rất thương chiều tui, còn má thì lại thương những đứa con sáng mắt. Năm tui 10 tuổi, ba tui chết, kể từ đó tui thường xuyên bị đánh đập chửi rủa. Má đưa tui và em gái sang ở với chị Hai cùng anh rể. Tui còn một anh trai nữa, nhưng đã về sống với chú ở Sài Gòn. Má đi phụ buôn bán với chị Hai, tui phải tự tập tành giặt giũ, nấu ăn và làm mọi công chuyện nhà. Chị Hai sanh năm một, một tháng ở cữ xong chị để lũ con cho tui trông, chị ra sạp bán vải. Một mình tui xoay sở với lũ cháu nhỏ, sữa sùng rồi cơm nước, giặt giũ đủ thứ mà làm không kịp thì má tui đánh đập không thương tiếc. Em gái đi học trường đầm về chẳng hề đụng móng tay việc gì, quần áo của nó được má khâu nhíp cho tươm tất. Chị Hai tui bán vải, nhưng chẳng bao giờ cho tui vải để may quần áo, quần áo rách tui phải tự nhíp lấy. Chị Hai nói: “Tao nuôi mày ăn, cho mày ở là phước lắm rồi còn đòi gì nữa!” Rách quá rồi, tui phải nhận trông thêm trẻ cho hàng xóm để kiếm tiền mua vải may quần áo. Hàng xóm cũng tin giao cho coi mấy đứa, kiếm được tiền tui phải chia cho má tui một nửa. . .
Tui chẳng được ra ngoài, đi đâu bao giờ nên cứ nghĩ rằng trên đời này có một mình tui bị mù. Nhiều khi tui tủi thân mình đã mù, mà chẳng được ai thương xót. Lạ một điều là gia đình tui theo đạo gốc, mọi người đi lễ rất siêng năng nhưng không ai dắt tui đi nhà thờ gì hết.
Năm lên 18 tuổi, sau một lần bị má đánh đập chửi rủa thậm tệ, tui trốn vào phòng lấy một chiếc khăn lớn xiết cổ đến lúc đã muốn lè lưỡi ra thì má tui phát hiện được. Má tui gỡ khăn ra, nhìn tui giận dữ. Bà nắm tóc tui xoay vòng vòng, đấm vào hai mắt tui, miệng la lớn:
-tao đánh cho mày lọt tròng té nổ! Ông trời đãng lọc cho mày mù!
Tui ức quá, nói:
-Má đọc kinh siêng năng đi nhà thờ làm chi mà đánh đập chửi rủa tục tĩu quá vậy!
Má tui giận quá đánh tiếp. . . Từ đó tui sợ quá không dám thắt cổ nữa.
Năm 1966 má đưa tui và em gái về Sài Gòn sống với anh trai lúc này đã có vợ. Năm ấy tui đã 19 tuổi, từ đó em gái tui bắt đầu dắt tui đi nhà thờ Bắc Hà. Trước đây tui chỉ lần chuỗi theo thói quen của một người có đạo, tui không biết cầu nguyện vì không được đi nhà thờ nghe cha giảng dạy. Nhờ nghe cha giảng tui đã hiểu biết về chúa và Đức Mẹ nhiều hơn,dần dần tui biết cầu nguyện và tin tưởng vào Chúa hơn.
Sau đó em gái tui lấy chồng, tui đến ở với vợ chồng nó. Tui lại làm công việc coi con và chăm sóc nhà cửa cho nó. Mỗi khi tui ăn cơm, nó thường nói nặng nói nhẹ là tui ăn nhiều, hao tốn này nọ. . .Tui buồn quá bỏ đi, sang sống với chị Hai tui lúc đó cũng đã về sống tại Sài gòn. Nhưng chị Hai cũng thường mắng nhiếc: Tao cho mày ăn, tao cho mày ở đậu mà mày không biết điều. . . Tui ở đâu cũng làm lụng sớm tối chứ đâu có ở không mà sao cứ bị mắng chửi hoài.
Lần này tui bỏ đi theo một chị bạn mù có đứa con 7, 8 tuổi. Đứa con chị dắt hai chị em tui đi buôn, nhập nhằng sống qua ngày ở bến xe. Mỗi lần bị khám xét, mặt tui xanh lè xanh lét chỉ biết cầu xin Chúa và Đức Mẹ cứu thoát. Nhiều lần, mấy người mắt sáng bị bắt chỉ còn lại hai chị em mù tụi tui. Lúc đó, tui càng tin tưởng vào Chúa và Đức Mẹ hơn.
Năm 1982, tui vào sống trong hộ tập thể của Hội người mù Quận 11 cùng với một đứa cháu trai. Ở đó, tui tham gia sản xuất chổi và bàn chải chà nhà cùng với các hội viên khác. Thằng cháu ban ngày đi làm thuê, làm mướn, tối về tui nấu cơm cho nó ăn. Giữa năm 2002, hộ tập thể Hội người mù giải thể vì không sản xuất chổi nữa. Cũng may lúc này má tui có để lại một căn nhà nhỏ, hai dì cháu dọn về đó sống nương tựa nhau. Thằng cháu vay mượn buôn bán đắp đổi, tui ở nhà trông coi nhà cửa cơm nước cho nó. Mỗi tháng tui nhận được khoản trợ cấp của cha Thực là 10kg gạo và 10 gói mì. Tuy là khó khăn thiếu thốn, nhưng ở với thằng cháu tui thấy hạnh phúc hơn khi ở với mẹ, với chị em gái.
Năm 2006, tui mắc bệnh sỏi gan, sỏi mật, bác sĩ kêu phải mổ nhưng tui đâu có tiền! Tui lo sợ lắm, ngày đêm cầu nguyện xin Chúa giúp đỡ. Tui được bác sĩ Phấn mổ miễn phí, còn tiền viện phí phải nợ nần. Rồi chị em đồng cảnh ngộ mỗi người góp chút đỉnh giúp cho tui trả hết nợ. Tui biết là Chúa và Đức Mẹ luôn thương giúp tui.
Tui sống đến ngày hôm nay, lúc khó khăn nhất tui chạy đến với Chúa và cảm thấy được nâng đỡ. Bây giờ bệnh sỏi thận lại tái phát, nhưng tui không sợ hãi lắm, tất cả bệnh tật đau khổ tui phó thác cho Chúa cho Mẹ và cảm thấy bình an.
(4.11.2010)
 

Sunday, December 8, 2013



Dec 7 at 7:26 PM
MỪNG LỄ ĐỨC MARIA VÔ NHIỄM NGUYÊN TỘI   8.12.2013
MỜI CẢ NHÀ NGHE
BẢN NHẠC: “CON NHÌN LÊN MẸ”, VỚI PHẦN HÒA ÂM TUYỆT VỜI
CỦA ANH NGUYỄN VĂN HIỂN :


THÂN MẾN,
GIOA-KIM
 
Ðức Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội: Niềm hy vọng của nhân loại


            Vào tháng 11 năm 1848, các cuộc cách mạng bạo động sôi xục diễn ra trên khắp Âu Châu cuối cùng đã lan tràn tới Rome.  Những người quá khích đã ám sát thống đốc tiểu bang và bao vây Tòa Thánh.  Ðức Thánh Cha Piô 9 phải thoát đi lánh nạn ở Ghêta, thuộc vương quốc Naples.

       Ba tháng sau đó, ngay trong khi còn đang phải đi tị nạn, Ðức Piô 9 đã gửi cho tất cả các Giám Mục trên khắp thế giới một bức thư tựa đề Ubi Primum.  Điều đáng ngạc nhiên là Đức Piô đã không dùng lá thư để nói đến việc ngài đi tị nạn hoặc những khủng hoảng chính trị và xã hội đang đe dọa Giáo Hội, nhưng là để mời tất cả các Giám Mục cùng cầu nguyện và góp ý với ngài trong việc công bố tín điều Ðức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội.
 
       Chọn thời điểm này để công bố một tín điều quan trọng, Đức Piô 9 đã chứng tỏ rằng Giáo Hội không hề bị lay chuyển bởi những xáo trộn chính trị và những khủng hoảng xã hội. 

       Nhờ lòng sùng kính Đức Mẹ một cách đặc biệt, ngài đã đem Giáo Hội đi từ những lo âu đến vui mừng.

       Đức Thánh Cha Piô 9 viết: "Đức Maria đã luôn luôn che chở các tín hữu khỏi những hoạn nạn lớn lao nhất, khỏi những cạm bẫy và tấn công của kẻ thù, đã cứu vớt họ khỏi mọi đổ vỡ...  Và tương tự như vậy, trong tình hình hiện tại, Đức Mẹ mong muốn ngăn cản và xóa tan mọi bão tố hiểm nguy của ác thần đang chống phá Giáo Hội." 

       Trải qua nhiều thế hệ, qua nhiều bàn luận có khi rất gay go sôi nổi trong Giáo Hội, niềm tin nơi sự vô nhiễm nguyên tội của Đức Mẹ vào thời gian đó đã trở nên hiển nhiên.  Chẳng hạn, trước đó ngay tại Mỹ vào năm 1846, các Đức Giám Mục đã nhận Đức Mẹ Vô Nhiễm là bổn mạng của quốc gia Hoa Kỳ.   Vì thế đối với Đức Piô 9, trên phương diện đức tin, thời điểm để công bố tín điều quan trọng Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội đã chín mùi.

       Trong khi đó tại Âu Châu, các cuộc cách mạng ý thức hệ, các ảnh hưởng gia tăng của chủ thuyết vô thần, sự tôn thờ khoa học và vật chất đã liên tục gây ra những khủng hoảng lớn liên tiếp xảy ra từ Paris qua Frankfurt, Vienna, Budapest và Rome.  Do đó tín điều Đức Mẹ Vô Nhiễm đã chẳng được chú ý đến.  Tuy nhiên, Đức Piô vững lòng tin nơi một sức mạnh âm thầm nhưng rất mạnh mẽ đang che chở Giáo Hội, dựa vào một sự kiện mà ngài đã biết, là vào năm 1830, một nữ tu trẻ ở Paris đã được diện kiến Đức Maria.

Mary            Đức Trinh Nữ hiện ra đầu mang vương miện và mặc áo trắng tuyền, đứng trên qủa địa cầu, chân đạp trên đầu con rắn.  Một vòng sáng hình bầu dục bao quanh Trinh Nữ, trên đó có hàng chữ "Lạy Mẹ Maria tinh tuyền lúc thụ thai, cầu cho chúng con là những người chạy đến xin Mẹ che chở."  

            Nữ tu, mà sau này trở thành thánh nữ Catherine Labouré, đã nghe trong lòng một lời chỉ bảo hãy làm mẫu ảnh dựa trên những gì đã được diện kiến.  

       Đức Piô rất tôn kính mẫu ảnh này và lòng tôn kính đó đã thúc đẩy ngài khi thảo bức thư cho các giám mục như đã nêu trên.  Mẫu ảnh đó đúng là một hào quang huy hoàng nổi bật giữa những tăm tối đang đe dọa Giáo Hội.  Đức Maria đã tỏ mình ra ứng nghiệm với tất cả những điều đã được viết về Mẹ trong Kinh Thánh:  một Evà mới trong sách Sáng Thế Ký và một Hoàng Hậu trong sách Khải Huyền, nghĩa là từ đầu cho đến cuối của toàn bộ Kinh Thánh. 

       Đức thánh cha Piô 9 trở lại Rome vào năm 1850 với lòng cảm tạ Đức Mẹ đã che chở Giáo Hội trong những sóng gió vừa qua.  Ngài bắt tay ngay vào việc soạn thảo tín điều Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, sau khi được các Đức Giám Mục nồng nhiệt phúc đáp thư của ngài.  Đã có tổng cộng 603 giám mục ưng thuận và chỉ có 4 vị không đồng ý. 

       Bốn năm sau đó, vào ngày 8 tháng 12, 1854 cùng với sự hiện diện của các giám mục trên thế giới, Đức Thánh Cha Piô 9 đã chính thức công bố niềm tin của Giáo Hội nơi việc Thiên Chúa đã tạo sinh Đức Mẹ tinh tuyền, vô nhiễm nguyên tội. 

       Ngày nay giữa một thế giới khủng hoảng lan tràn vì sa đọa và chiến tranh hận thù, tín điều Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội là niềm hy vọng của nhân loại.

       Đức cha Fulton Sheen nói: "Tín điều Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội được công bố vào thời điểm mà thế giới văn minh đang mù quáng chạy theo những thần tượng đối nghịch.  Kác-Mác cho ra đời chủ thuyết cộng sản vô thần và đấu tranh giai cấp; Darwin phổ biến thuyết tiến hóa, theo đó con người bắt nguồn từ loài vật, và John Stuart Mill chủ trương một quan niệm cực đoan về quyền lợi cá nhân.  Những chủ thuyết này có cùng một ước vọng muốn gạt bỏ Thiên Chúa ra khỏi niềm tin của nhân loại, cho rằng con người không cần đến Thiên Chúa.  Họ phủ nhận tội tổ tông và cho rằng con người tự mình có khả năng trở nên toàn thiện.  

       Đức cha Fulton Sheen kết luận rằng: "Nói cách khác, con người tự vỗ ngực cho rằng họ tất cả đều vô nhiễm nguyên tội".  Trong những ngày đi tị nạn, Ðức Piô đã thấy trước chiều hướng nguy hiểm này. Do đó khi soạn thảo tín điều Ðức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, ngài muốn soạn một hiến chương mới cho thế giới, để kháng cự lại những tà thần của thời đại. 

       Tín điều Ðức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội luôn nhắc nhở chúng ta về sự nguy hiểm của ma qủi và tội lỗi, đồng thời cũng cho ta một hy vọng, một lời hứa là chúng ta được che chở và bảo vệ. 

       Tín điều Ðức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội đã khởi sự một thế kỷ mới trong việc kính mến và tôn sùng Ðức Trinh Nữ Maria, mà cao điểm là việc công bố tín điều Ðức Mẹ Hồn Xác lên Trời vào năm 1950.  Hai tín điều thật quan trọng: tín điều Vô Nhiễm Nguyên Tội khởi đầu và tín điều Ðức Mẹ Hồn Xác Lên Trời kết thúc cuộc đời Ðức Mẹ ở trần gian.  Qua hai tín điều này Giáo Hội nhắn nhủ chúng ta nhìn vào gương của Ðức Mẹ để nhận ra ý nghĩa và cùng đích của cuộc đời.  Nhờ ân sủng của Thiên Chúa, chúng ta được cứu khỏi tội lỗi, được thánh hóa, được ban cho khả năng biết yêu mến và được hứa cuộc sống hạnh phúc vĩnh cửu.  

Saturday, December 7, 2013

Cô giáo gần 20 năm nằm nghiêng… dạy học

Cô giáo gần 20 năm nằm nghiêng… dạy học

Thứ Bảy, ngày 30/11/2013 08:11 AM (GMT+7)
Bằng nghị lực, tình yêu và những khát vọng, cô Hoa đã viết nên một câu chuyện cổ tích, khi gần 20 năm nay vẫn luôn duy trì một lớp học với khoảng 10 - 15 em ngay tại nhà của mình.
Cách đây 19 năm, lúc đang là một giáo viên tiểu học, cô giáo Trần Thị Hoa (hiện 58 tuổi, ở khu phố 5A, phường Lộc Sơn, TP.Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng) bỗng bị một tai nạn kinh hoàng khiến cô bán thân bất toại, nằm một chỗ, vĩnh viễn không thể đi lại được. Thế nhưng, bằng nghị lực, tình yêu và những khát vọng, cô Hoa đã viết nên một câu chuyện cổ tích khi gần 20 năm nay vẫn luôn duy trì một lớp học với khoảng 10 - 15 em ngay tại nhà của mình. Ở đó, ngày ngày cô vẫn nằm nghiêng trên giường dạy học trò viết, uốn nắn từng nét chữ cho bao trẻ em nghèo khó nơi đây.
Cô giáo gần 20 năm nằm nghiêng… dạy             học - 1
Những học sinh của cô giáo Hoa
Những biến cố kinh hoàng
Mẹ cô Hoa, bà Phạm Thị Tin, 88 tuổi, lọ mọ dẫn khách vào phòng của cô, cũng là phòng làm việc cùng những học sinh thân yêu của mình, rộng chừng 40m2, nằm trong một căn nhà nhỏ nhắn ở hẻm 148 đường Nguyễn Văn Cừ.
Sau mấy phút trò chuyện ban đầu, cô giáo có gương khá mặt cương nghị và ánh mắt nhìn mạnh mẽ, dạt dào tình yêu thương này bắt đầu tâm sự về cuộc đời mình: “Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng đất Bảo Lộc này. Ngày ấy, gia đình nghèo lại đông anh chị em nhưng cha mẹ vẫn cố gắng lo cho mình học hết lớp 12 rồi sau đó, tiếp tục học thêm hệ 12+1 tại Trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt với mong muốn mình được thành một giáo viên. Sau khi học cao đẳng xong, tôi bắt đầu bước vào sự nghiệp “trồng người” cao quý với hành trang là niềm hăm hở của một cô gái tuổi hai mươi đầy khát vọng. Khi ấy, nhận được sự phân công của tổ chức, tôi được điều về dạy học ở một xã vùng sâu của huyện Đạ Hoai với đa phần là đồng bào dân tộc thiểu số”.
Dừng lại một chút, cô giáo Hoa khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh nắng ấm áp đang len qua những tán cây cao, rồi kể tiếp trong tiếng nấc nghẹn ngào dù sự việc xảy ra đã rất lâu rồi. Đó là một ngã rẽ định mệnh. Năm 1996, hôm đó, trên đường đi dạy học về, thấy các em nhỏ trong ấp trèo cây hái ổi, sợ các em té ngã nên cô đã hái giúp, nào ngờ chính bản thân mình không may mắn, bị té gãy xương cột sống rồi nằm liệt nửa người từ đó đến nay.
Cô Hoa bảo: "Lúc đó tôi nghĩ mình đã chết bởi sau nhiều lần đau đớn phẫu thuật, các bác sĩ chỉ có thể giữ lại được mạng sống cho mình mà thôi chứ không thể vận động bất kỳ phần cơ thể nào từ lưng trở xuống". Từ một cô gái khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, cô Hoa đã phải nằm bất động một chỗ, chỉ có thể cử động hai tay mà thôi. Tất cả những sinh hoạt cá nhân cũng như vệ sinh cơ thể, gần 20 năm trời đều do mẹ cô, bà Tin đảm nhiệm.
Cô giáo gần 20             năm nằm nghiêng… dạy học - 2
Cô giáo Hoa đang nằm dạy học
Nói về chuyện này, nước mắt cô đã rơm rớm hai hàng mi: "Thú thực, mẹ tôi đã già và không biết sống chết khi nào nên đến một ngày, nếu mẹ không còn trên cõi đời này thì không biết ai sẽ giúp đỡ tôi nữa. Tuy nhiên, hy vọng rằng mẹ sẽ ở bên tôi mãi mãi".
Nghe cô nói vậy, bà Tin chỉ lặng lẽ nhìn rồi không cầm được nước mắt, lại lụi cụi đi ra phía gốc cây mít trước nhà, thương con và thương cho số phận của chính mình. Dường như, cụ hiểu rằng, ở cái tuổi cụ, đáng lẽ con cái phải chăm sóc mình chứ ai ngờ mình vẫn phải chăm sóc con. Nhưng, khi trò chuyện cùng chúng tôi, cụ lại cười hiền lành: "Dù sao cũng phải cảm ơn ông trời các chú à. Nếu không thì con tôi đã không giữ được mạng sống cho tới ngày nay nữa rồi".
Hỏi về cuộc sống riêng, cô Hoa chỉ cười lặng lẽ. Lúc còn trẻ, cô cũng như nhiều người con gái khác, cũng có vài ba chàng trai để ý muốn kết nghĩa nhân duyên, nhưng do tai nạn xảy đến quá bất ngờ và tàn nhẫn khiến những người đó lặng lẽ bỏ cô mà đi. Trong khi cô bị mất hoàn toàn sức lao động thì khoản tiền duy trì cuộc sống của cô và người mẹ già chủ yếu nhờ vào số tiền mà người anh họ trên Đơn Dương gửi xuống.
Cô bảo, lúc cô còn trẻ, có góp chút tiền dành dụm được để mua một khu đất rừng trên Đơn Dương cùng người anh họ trồng cà phê. Nay do cô bị tật nguyền nên không thể làm phụ, nhưng người anh của cô vẫn hằng tháng trích một khoản tiền thu được từ khu đất đó để gửi cho cô. Đó cũng chính là nguồn thu chủ yếu mà cô và mẹ mình đã sống suốt trong nhiều năm qua sau biến cố của đời mình.
Tình người trong từng nét chữ
Trong thời gian ở đây và tiếp xúc với gia đình cô Hoa, chúng tôi dễ dàng nhận ra là mặc dù hoàn cảnh sống của gia đình rất đạm bạc, nhưng tình người là thứ luôn tràn ngập trong căn nhà nhỏ bé này. Có lẽ, đây chính là sức mạnh đã biến một người tàn tật, bán thân bất toại có thể tiếp tục vươn lên trong cuộc sống bằng cách… giúp đỡ những con người bình thường khác. Đó là việc cô Hoa vẫn liên tục tổ chức một lớp học tình thương cho những em nhỏ nghèo khổ quanh vùng.
Cô giáo gần 20             năm nằm nghiêng… dạy học - 3
Chia sẻ về chuyện này, cô Hoa cười: "Ở quanh đây còn rất nhiều em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn, những em nhỏ cũng bị tật nguyền, khuyết tật bẩm sinh nữa. Chính vì thế, các em không có điều kiện được học hành như những bạn bè cùng trang lứa khác. Thế nên, tôi nảy ra ý định là sẽ mở lớp dạy học miễn phí cho các em. Ban đầu, mẹ và các anh chị em trong gia đình phản đối dữ lắm, kêu rằng, tôi bệnh tật thế này, ngồi còn không ngồi được nữa thì dạy học làm sao. Giờ mà không lo giữ gìn sức khỏe còn cố gắng làm việc làm chi, nếu cố quá thì chỉ khổ bản thân mình mà thôi. Tuy nhiên, tâm nguyện đã quyết nên tôi nhất định phải làm cho bằng được, dù khó khăn cỡ nào đi chăng nữa. Còn nhớ, lớp học lúc đầu chỉ khoảng hơn 10 học sinh mà thôi. Toàn con nhà nghèo, không đủ tiền đi học nên nhìn thương lắm. Do tôi tật nguyền, không thể hoạt động được nên các em thì ngồi ghế, tôi nằm giường giảng bài. Lớp học của tôi không có bảng đen, không có phấn trắng mà chỉ có bút và sách vở mà thôi. Những em nhỏ đều được tôi hướng dẫn chi tiết từng bài học một, sau đó về bàn ngồi làm lại. Còn tôi thì sau một hồi hướng dẫn sẽ quay qua kiểm tra xem các em làm bài ra làm sao".
Thế là, từ lớp 1 rồi lớp 2… cho tới lớp 5, tất cả các em học sinh có hoàn cảnh đặc biệt đều được cô Hoa tận tình chỉ dạy, uốn nắn từng nét chữ, từng lỗi chính tả đầu đời để lớn lên làm người có ích. Công việc cứ thế lặng lẽ qua đi, nay đã gần 20 năm trời rồi.
Khi được hỏi về khoản tiền học phí mỗi tháng mà các em phải đóng thì cô Hoa cười: "Tất cả các em đến học với tôi đều do hoàn cảnh khó khăn nên tôi không bắt các em đóng bất cứ khoản tiền nào".
Tuy nhiên, theo tìm hiểu của chúng tôi, hầu hết các phụ huynh có con em theo học lớp của cô giáo Hoa đều tự nguyện đóng góp một khoản nho nhỏ phụ giúp hoàn cảnh của cô. Cụ thể, mỗi người thường góp từ 40 - 60 ngàn đồng/tháng để giúp đỡ cô mua thuốc men trong những lúc đau đớn vì bệnh cũ ở lưng tái phát. Mà, số tiền này cũng không phải là đưa trực tiếp cho cô Hoa mà chỉ đưa cho bà Tin, mẹ cô mà thôi. Mặc dù biết đó là số tiền tự nguyện nhưng với các em học sinh cũng bị khuyết tật như mình, cô Hoa kiên quyết từ chối dù phụ huynh có bất cứ đề nghị nào.
Cô Hoa bảo, bởi cô không may bị tai nạn nên hơn ai hết, cô hiểu cảm giác của các em, cô chỉ tình nguyện đóng góp một chút sức lực nhỏ bé của mình để giúp các em vươn lên trong cuộc sống. Với cô, một người suốt 20 năm chỉ nằm yên một chỗ thì ngày ngày được nhìn ngắm các em nhỏ, được làm việc, được chỉ dạy các em cũng là một điều hạnh phúc quá đỗi rồi, không mong muốn gì hơn nữa.
Theo Xuyên Mộc (Dòng đời)

http://hcm.24h.com.vn/giao-duc-du-hoc/co-giao-gan-20-nam-nam-nghieng-day-hoc-c216a591768.html

     

Saturday, November 30, 2013

NHỚ THƯƠNG CHA-Bui-Da

Nov 27 at 4:36 PM
NHỚ THƯƠNG CHA

Những ngày qua đất trời Roma đang chuyển mình, nó khua dậy những luồng
khí lạnh đến buốt thịt thấu xương. Trong giữa tiết trời giá đông ảm
đạm, tôi lại nhận được tin Cha giáo Phêrô Đặng Xuân Thành ra đi đột
ngột sau cơn tai biến não… Những ký ức về một người Cha, một người
Thầy… bất chợt ào về, khiến cho tâm hồn người học trò tha hương tê tái
như muốn bỏ lại sau lưng những nỗi lòng trĩu nặng …

Mùa thu năm 2005, tôi có duyên may gặp Cha giáo Đặng Xuân Thành, khi
Ngài ra giảng dạy và làm việc tại Đại Chủng Viện Hà Nội. Ngay từ lần
gặp đầu tiên, Ngài đã để lại trong lòng tôi sự kính trọng và khâm
phục; bởi vì Ngài không chỉ là một giáo sư văn võ song toàn mà còn là
một “người thầy tâm linh” có tâm huyết với Giáo hội, có tinh thần xây
dựng, có tri thức uyên thâm, có sự hiểu biết ngọn nguồn, có trải
nghiệm thâm niên, có tâm hồn thanh cao, có trái tim rộng mở, có tấm
lòng bao dung… Chính qua những lần gặp gỡ bàn hỏi với “vị thầy tâm
linh này”, Ngài đã khơi dậy và chỉ bảo cho tôi những lý tưởng sống cao
đẹp, những hy sinh rất tầm thường, những nẻo đường nên tung bước để
luôn biết sẵn sàng dấn thân phục vụ “vì một nước trời cho quê hương”.

Tôi còn nhớ vào mùa hè năm 2009, nhân chuyến Ngài đi dự hội thảo
chuyên đề cho các nhà đào tạo Chủng viện tại Italia, tôi có dịp được
cùng Ngài đi hành hương tại Assisi. Sau khi cầu nguyện trước mộ thánh
Phan-xi-cô, Ngài có nói với tôi một câu đầy cảm động: “Cha đã cầu
nguyện cho con vững bước trên đường theo Thầy Chí Thánh Giêsu”. Thật
là tình cờ, cách đây chưa đầy một tháng tôi lại có dịp được đi hành
hương Assisi, khi quỳ gối cầu nguyện trước mộ thánh Phan-xi-cô, tôi đã
nhớ cầu nguyện cho Ngài và đặc biệt nhớ tới câu nói Ngài dặn dò tôi
năm xưa… Tưởng rằng những ngày sắp tới, sau những năm tháng dùi mài
kinh sử, sẽ được về chia sẻ những vui buồn của tình thầy trò sau bao
năm xa cách, nhưng Ngài đã ra đi rất vội vã để lại trong lòng những
người học trò nỗi trống vắng, tiếc thương… từ đây thầy trò mãi nghìn
trùng xa cách… Trong niềm tin vào Chúa Kitô Phục Sinh, chúng ta hãy
dâng những nén hương lòng để cầu nguyện cho Cha giáo Đặng Xuân Thành.
Xin Chúa sớm đón đưa linh hồn Phêrô về hưởng nước Trời.

Có nhiều điều thao thức, cảm phục, nhớ thương… nhưng trong giây phút
tràn đầy xúc cảm này con xin gửi tới Cha lời chào tạm biệt và lời cảm
tạ chân thành. Xin Cha cũng cầu nguyện cho chúng con là thế hệ con
cháu, biết noi gương sống chứng tá Tin Mừng giữa cuộc đời lữ thứ trần
gian, mong ngày sau được hợp hoan cùng Cha trên Thiên Quốc.

Thương nhớ Cha hiền tim nhói đau
Tấm gương ngời sáng mãi ngàn sau
Khiêm nhường ẩn dật thời niên thiếu
Truyền giảng dấn thân tuổi bạc đầu
Vun xới yêu thương tô cuộc sống
Khơi nguồn bác ái tưới ưu sầu
Thánh Tâm nguồn mạch xin thương xót
Dâng nén hương kinh khúc nguyện cầu.

Roma, 27/11/2013
Bụi Đá

Thursday, November 28, 2013

Happy Thanksgiving Day

11/28/2013 Photo:HBTT
Happy Thanksgiving Day

 Ngày Lễ Tạ Ơn

Tạ ơn Chúa một đời chưa hết
Tạ ơn Chúa mỗi ngày chưa đủ
++++
Chúa ơi! Nay là ngày Lễ Tạ Ơn
Khắp nơi nơi cùng vui với gia đình
Triệu gà tây hôm nay thí mạng sống
Cảm ơn Linh Mục tuổi gia, sức yếu
Vẫn hy sinh đến làm Lễ vì Yêu
Qui ân nhân gần xa luôn ủng hộ
Như hai người giúp ông Mose
Tay dơ cao binh sĩ chiến thắng
Cảm tạ Chúa cho con từng hơi thở
Sức khoẻ dồi dào, tâm tình nhiệt huyết....
HBTT


Thanksgiving
Thank God not enough in one life
Thank God not enough in everyday
+ + + +

Co 6 mon-Turkey about 20lbs-sweet potatoes, mash potatoes, green bean, stuffing, gravy-do an chan mieng la ice-cream, and pecan pie-pumpkin pie, pecan nuts, and mm candy.  Cung may nam nay HBTT khong phai van lon voi con ga tay. hihihi

Monday, November 4, 2013

Ngay Do Ba Noi

Ba Noi cua HBTT
Nhan ngay 3 nam do cua ba 
Bà Nội Tôi

Bà nội tôi phúc hậu
Nội là đóa hoa quỳnh
Thầm thì đời cầu nguyện
Bà sống đời nội tâm

Khuôn mặt nội trái xoan
Đôi mắt tựa lá liễu
Sóng mũi cao thanh tú
Môi tươi cười nở xinh
Nội đẹp nhất xóm đình
Đẹp nghiêng thành đổ nước
Hoa Quỳnh đẹp sau trước
Bí ẩn và huyền diệu.

Nội mẫu gương nhân từ
Sống như bậc chân tu
Hiền lành và khiêm nhu
Đơn sơ và đôn hậu.

Nội chọn sống khó nghèo
Vài bộ đồ thanh nhã
Thương người nghèo bơ vơ
Quan tâm và giúp đỡ.

Chẵng thấy nội bon chen
Ham muốn sự ở đời.
Dù thăng trầm cuộc sống
Nội tỏa nắng bình minh.

Mình tôi và bà nội
Dự Lễ sáng và chiều.
Cuộc đời sống Tin, Yêu 
Bừng lên trong tim nội

Chúa thương Chúa gọi về
Trở về nơi Thiên Quốc
Xin lòng Chúa xót thương
Hưởng phúc ân thánh Chúa.



Nhớ ngày giỗ của Bà Tháng 11 ngày 4.  Bà Mất Tháng 11 ngày 4 năm 2010
***Nội Tôi:   Chúa đã đưa bà về hưởng phúc trường sinh cách nay hai tuần, đặc biệt vào tháng 11, tưởng nhớ các Thánh và các Linh Hồn, bà hưởng thọ 86 tuổi.  Tôi mến phục bà nội, nhất là tính hiền từ và thánh thiện. Ngày nào bà cũng siêng năng đi Lễ sáng và cả Lễ chiều nữa.  Bà chỉ nói những khi cần thiết, không bao giờ tôi nghe bà lớn tiếng hay la mắng một ai. Bà không hề nói xấu, mỉa mai, phê bình, chê trích, hay nói về chuyện của người khác.  Bà luôn âm thầm và vui vẽ với mọi người.  Thỉnh thoảng tôi thấy bà nói chuyện vui cười với hàng xóm vậy thôi.  Và điều tôi cảm thấy được ở nơi bà là lúc nào cũng thấy bà bình an trong mọi cử chỉ, hành động.

Bà luôn chu toàn bổn phận của mình một cách chu đáo trong việc nội chợ. Bà đi chợ mua những món ăn tầm thường không đắt tiền, nhưng bà nấu rất ngon và mỹ vị. 

Bà như đoá hoa quỳnh, nét đẹp của bà khi tôi xem lại hình lúc bà còn trẽ và cho đến khi về già, tôi thấy nét đẹp của bà huyền diệu làm sao ấy, giống như hoa quỳnh đẹp, chỉ nở vào ban đêm, hiếm thấy ở trên đời. Lý do có lẽ vì sự thánh thiện của bà đã phản ảnh một phần nào nét đẹp giống Đức Mẹ và cuộc đời ẩn dật của Mẹ Maria.  
 
Thuong nho ba nhieu
HBTT 
 

Wednesday, October 30, 2013

Mai Am Phan Sinh

MÁI ẤM PHAN SINH – NƠI ĐONG ĐẦY CẢM XÚC
(15/01/2013 02:01:29pm)
 23h20’ ngày 8 tháng 1 năm 2013: Trong tôi có những dòng suy nghĩ đan xen nhau mà không thể tả nổi: buồn có, vui có và cả nỗi nhớ nữa. Nhớ về ngày hôm nay - mệt nhoài nhưng đầy ý nghĩa.
 
 Nhớ lại sáng nay 8h, tôi và mọi người trong công ty cùng nhau tập hợp và chuẩn bị cho chuyến đi từ thiện tại Mái ấm Phan Sinh. Đoàn xe xuất phát lúc 8h30’, chúng tôi nói chuyện cười đùa hòa vào không khí tấp nập của Sài Gòn nắng nóng. Xe đi rồi đi, đến Đồng Nai không gian trở nên yên bình, lặng lẽ hơn và chúng tôi cũng thế. Đến chợ Sông Mây rẽ vào con đường làng gập ghềnh và khó đi khoảng 3km. Đến nơi, mái ấm hiện ra trước mắt tôi giản dị một cách lạ thường.
Mái ấm Phan Sinh được thầy Bùi Văn Châu thành lập năm 1998, ông được mọi người trong mái ấm gọi thân thiện là “thầy Châu”. Trải qua bao năm làm công tác thiện nguyện, thầy Châu thành lập mái ấm với mong muốn cưu mang, giúp đỡ những số phận bất hạnh. Vì là lao động chính của cả nhà nên buổi sáng thầy Châu ra chợ đầu mối xin rau về, cái nào dùng được thì dùng, không dùng được thì băm nhỏ đem bán. Buổi chiều thầy ra các xí nghiệp xin cơm thừa canh cặn bán lại cho các trại nuôi heo. Ngoài những công việc trên, thầy Châu còn nuôi ếch, nuôi cá... để kiếm thêm thu nhập lo miếng ăn cho cả nhà. Chúng tôi phục thầy lắm. Quả thật, đây chính là “mái ấm”. Bước vào trong, cảnh tượng đầu tiên tôi nhìn thấy là một cậu bé nhìn tôi và vẫy tay. Tôi lại gần, cậu bé liền ôm chặt lấy tôi và cười rất tự nhiên. Nghe qua lời kể của thầy Châu thì cậu bé bị đao (bệnh Down) và cậu vẫn thường như vậy khi có người đến thăm mái ấm. Vì vậy thầy đặt cho cậu bé một cái tên rất đặc biệt là “Mượn gió bẻ măng, đục nước béo cò”. Tôi chợt nghĩ hành động đó của cậu bé giống như cái tên hay là vì sự thiếu thốn tình cảm người mẹ từ bé mà cậu dù có bị bệnh như vậy nhưng bản năng vẫn khát khao tình mẹ…
Thoáng chốc cũng đã đến trưa. Chúng tôi phân chia nhau chăm sóc mọi người. Trên tay tôi là tô cơm canh bầu nấu với chút thịt. Tôi tiến lại gần một cậu bé đang ngồi trên giường, tôi múc từng thìa cơm đút cho cậu bé ăn. Vì mắc bệnh thần kinh nên cậu bé không phản ứng gì nhiều, chỉ ngồi ăn cơm canh bầu một cách rất ngon miệng. Tôi nhìn cậu bé mà đau xót biết bao, như tôi không khá giả cũng không đến mức thiếu thốn nên ăn uống cũng gọi là tương đối với tôi, nhưng giờ đây, nhìn mọi người, nhìn cậu bé, tôi mới thấy bữa cơm mà tôi gọi là tương đối nó quý biết bao với nhiều người. Không chỉ như vậy, tại mái ấm này, ai ai cũng là những mảnh đời đáng thương, họ đều cần có người chăm sóc đến từng miếng ăn giấc ngủ, với những người này ranh giới của sự sống và cái chết thật mỏng manh. Vì còn nhiều việc trên công ty nên chúng tôi phải lên xe về lúc 12h30’, lòng mọi người chùng xuống khi chứng kiến những mảnh đời bất hạnh ngồi trên xe lăn đang cố giơ những cái vẫy tay, đưa ánh mắt dõi theo chúng tôi. Chắc hẳn những điều đó sẽ để lại rất nhiều kỷ niệm và cảm xúc trong lòng mỗi người về Mái ấm Phan Sinh này.
Sau chuyến đi, tôi nghĩ không chỉ riêng tôi mà những anh chị em trong công ty và cả những người đã từng đến thăm mái ấm sẽ nhận ra rằng mình quá may mắn về vật chất cũng như tinh thần, vì thế không cho phép bản thân đòi hỏi thêm bất cứ gì nữa. Phải chăng nếu được đòi hỏi thì những con người ở Phan Sinh có quyền được đòi hỏi cho bản thân họ được lành lặn như chúng tôi, do vậy tôi nghĩ rằng mình được tồn tại trên cuộc đời này với những gì đang có thì hãy trân trọng lấy nó. Kết thúc chuyến đi với biết bao kỷ niệm cùng những suy nghĩ trưởng thành hơn của “anh em Cơm tấm Cali” chúng tôi. Tôi chắc rằng những khoảnh khắc yêu thương của chuyến đi này sẽ kết nối tình đồng nghiệp trong công ty và thúc đẩy lòng nhân ái của từng người. Tôi hi vọng công ty sẽ có thêm nhiều chương trình từ thiện hơn nữa, không chỉ dừng lại ở Mái ấm Phan Sinh để mỗi người chúng tôi sẽ là những cánh tay nối dài của tình yêu thương.
Hoàng Hà Sakura
 
 
 Thông tin Mái Ấm Phan Sinh:
Mái Ấm Phan Sinh ở Ngã Ba Trị An, Trảng Bom Đồng Nai đã được thành lập 17 năm bởi thầy Châu.
Mái Ấm hiện đang nuôi dưỡng khoảng hơn 30 người già và 30 trẻ em khuyết tật, bại não… Do vị trí của Mái Ấm nằm sâu bên trong, trên con đường đất đỏ nên ít cá nhân/tổ chức biết đến và không có nguồn tài trợ nên rất cần sự hỗ trợ của các Mạnh Thường Quân.
Địa chỉ                          : Thông Tây Lạc, Ấp An Chu, Xã Bắc Sơn, huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai.
Điện thoại                    : (061) 2685223 / 0909.735.430
Người phụ trách           : Thầy Châu
 
Hệ thống Nhà Hàng Cơm Tấm Cali đã trực tiếp đến thăm và hỗ trợ nhu yếu phẩm tổng trị giá 15,000,000 đồng gồm: sữa, yogurt, dầu gội đầu, dầu ăn, thuốc xịt muỗi,v.v… được mua tại siêu thị CoopMart.
Rất mong có thêm sự hỗ trợ khác của các Mạnh Thường Quân cho Mái Ấm Phan Sinh.

Sunday, October 27, 2013

Congratulation Thay Pho Te


 Day la hinh Thay Thang, nhan DK lam me tinh than.  Vi Thay bi mat me tu nho.  Gap duoc DK cung la nho on Chua.  Co dong nguoi thang khong go cua nha, ma go cua nha DK xin lam con.  Cuoc doi cua Thang nhu trong phuc am, hai ong trom ben tay phai va ben tay trai cua Chua Giesu.  Duoc on Chua hoan cai.  DK ke la khong biet sao dai radio catholic da phong tin cua Thay len, nen ngay Ordination rat dong nguoi toi tham du, ca nhung nguoi khong moi cung den.  Tai vi hoi xua Thang hay di day di do, de ke ve cuoc doi cua minh de giup gioi tre .  Ho biet tin nen den de ung ho, va thay phep la Chua lam.   Vay la doi 6 thang nua se chiu chuc Linh Muc.

Xin tiep tuc cau nguyen cho Thay Pho Te...
HBTT

Friday, October 25, 2013

GÃ NGHÈO TRUNG THỰC

Hinh ong James Glen duoc thuong bang khen la nguoi trung thuc.  This is a happy story for both sides.  Specially for Glen James.
 
Bai Hat:  thuc hien nhac-Trung Pham-singer HBTT -here is the link https://app.box.com/s/022uillvdis7r24b2kqo
 
GÃ NGHÈO TRUNG THỰC
 
Đời gã nghèo khốn khó
Chẳng có nổi mái nhà
Gã thành kẻ lang thang
Sống bần hàn cô lẻ.
 
Bởi người đời ghẻ lạnh
Bởi chút bệnh đa mang
Gã thành kẻ thất nghiệp
Lấy công viên làm nhà.
 
Rồi một chiều trên phố
Gã thấy một túi tiền
Một túi tiền không nhỏ
Nằm chơ vơ bên đường.
 
Bụng gã có cồn cào
Dạ gã có nôn nao
Trước số tiền vô chủ
Gã đã suy nghĩ gì?
 
Với túi tiền trong tay
Gã đi gặp cảnh sát
Mong trao về cố chủ
Hồn gã nhẹ thênh thênh.
 
Ôi! Tấm lòng trung thực
Của gã vô gia cư
Tấm gương cho trẻ, già
Ôi! Muôn ngàn suy tư!
 
Như biển xanh gợn sóng
Như gió mát mùa hè
Thổi vào những trái tim
Gợi tấm lòng từ ái!
 
Một mái nhà ấm áp
Mau mắn được dựng nên
Bởi những người hâm mộ
Tặng gã nghèo chân chính.
 
Ai kính sợ Chúa Trời
Ai giữ được lòng ngay
Phần thưởng ở đời này
Sẽ là như thế đó!
 
HBTT -VuThuy
Viet bai tho dac biet cho ong Glen James...

BOSTON —The honesty of a homeless man who handed a lost, cash-filled backpack over to police has inspired more than $150,000 in donations to a fund set up in his honor, the fund's organizer said Friday.
Ethan Whittington, of Midlothian, Va., traveled to Boston this week to meet with Glen James and give him the good news of his financial windfall.

James was hailed as a hero last month after he turned in a backpack he found at a mall. It contained more than $2,000 in cash and nearly $40,000 in traveler's checks.

When Whittington, 28, read about James' honesty, he started a fund on the crowd-funding website gofundme.com. Since then, more than 6,000 donations have come in from people around the globe, raising just over $150,000 by late Friday afternoon.

Whittington said when he met James in Boston Thursday, he shook his hand and gave him a hug.

"He kept saying, 'Thank you,' " Whittington said. "You've got to continue to remind him that he is one who should be thanked, and he is the one who inspired people around the world because of his good deed."

Whittington said he and James talked about ways for James to use the money to improve his life. He said James' sister has found a lawyer who is setting up a trust fund for him. James has found an apartment and is looking into job training programs.

Whittington read about James after Boston police honored him with a special citation for turning in the backpack.

James could not be reached for comment Friday.

During a press conference at Boston police headquarters last month, James, who is in his 50s, handed out a hand-written statement saying he has been homeless since losing his job as a file clerk in a Boston courthouse in 2005. He said it would be difficult for him to hold down a job because he suffers from an inner ear disorder that causes episodes of vertigo.

He said he never considered keeping the money in the backpack.

"Even if I were desperate for money, I would not have kept even a penny," he said in the statement.

Whittington said he's been overwhelmed by the generosity of strangers who donated to the fund.

"Really, for me, it kind of restores your faith in the human race," he said. "You get to see that there are some good people out there. We can come together and accomplish something together


Read more: http://www.wcvb.com/news/local/metro/honest-homeless-man-meets-man-who-set-up-fund/-/11971628/22280508/-/5o8xi5z/-/index.html#ixzz2is5JHtvQ