Tuesday, December 22, 2015

Thiên Tử Hoà Bình 2015

Thiên Tử Hoà Bình 2015

Ngồi đan tặng Chúa chiếc nón len
Hỏi Chúa mầu trắng có viền đen
Mầu này Ngài có ưng không nhỉ?
Từng mũi kim đan con thầm thì
Bởi con là người hay thắc mắc
Nhiều chuyện chưa rõ trắng hay đen.

Ngồi đan tặng Chúa chiếc nón len
Muốn kể Chúa nghe chuyện vui cười
Nhìn Chúa Hài Nhi luôn tươi tắn
Trùm cả không gian đẹp lạ lùng
Ơi thời gian ơi! Xin ngừng lại
Cả thế giới Mừng Sinh Nhật Chúa
Thiên Tử Ngôi Lời đã làm người
 Ngài Hạnh Phúc ở giữa chúng ta.
Hoàng Tử ban ơn cho mọi nhà.
"Bình an dưới thế cho người thiện tâm."

HBTT 
Bai tho tang Chua 12-22-2015

HBTT thân mến!
Mấy hôm nay bận quá. Bây giờ mới có thời gian viết thư cho HBTT đây.
Rất cảm ơn về bài hát mà HBTT đã hát tặng Vũ Thủy, tình cảm tha thiết và sâu lắng...
Thủy gởi cho HBTT xem một đoạn video quay cảnh họp mặt của anh chị em khuyết tật trong buổi sáng ngày hôm qua:
http://youtu.be/TdD-KYAjOaQ
Một số anh chị em Huynh đoàn Kitô Vua cùng với một số tình nguyện viên đến thăm và tặng quà cho người mù huyện Bình Chánh. Sau đó, Thủy đã cùng với 7 người nữa đến thăm những người mù già cả đau yếu tại nhà của họ. Chuyến đi đã để lại rất nhiều cảm xúc cho mọi người.
Cầu chúc HBTT một mùa Giáng Sinh an lành.

  Vũ Thủy
Cam on chi Thuy, chi co giong hat hay tuyet, co giong rung rung, neu nhu record o trong studio thi co the cho vao CD. 

Kính Chào Quý Cha, Quy Soeur, Quý Thầy và Quý Anh Chị Em,

Đêm Thánh, Đêm Hồng Ân Con Xin kính chúc Quý Cha , Quý Soeur , Quý Thầy và Quý Anh Chi Em thân thương một Đêm that AN BÌNH và  tràn đầy Lòng Thương Xót vô biên của Chúa Hài Nhi Giesu.


Kính Ái trong Chúa,
Anh Dao
 
MỪNG CHÚA GIÁNG SINH !!!
 
Phú mến chúc Sr. Yến và mọi người thân yêu trong gia đình ân hưởng một mùa Giáng Sinh an lành, thánh thiện, ngập tràn hồng phúc của Ngôi Hai Thiên Chúa trong đêm mừng kỷ niệm Ngài giáng trần .
 
Mến chúc
 
Phú
 
Sr mến,

Hoà cùng niềm vui chung của toàn thể nhân loại đón mừng Chúa Giáng sinh , các Srs và các em dân tộc nghèo vùng rừng núi Cao nguyen Kontum kính chúc Sr Một Mùa Giáng Sinh AN LÀNH - THÁNH ĐỨC . Môt năm mới an vui, mạnh khoẻ và tràn đầy phúc ân của Chúa 
Em cám ơn Sr nhiều lắm trong một năm qua Sr đã giúp và tìm những ân nhân để giúp đỡ các em nghèo của em trong việc được cắp sách đến trường đi học . Niềm vui và tình thương đó của Sr đối với các em dân tộc nghèo không có điều kiện và thiếu thốn tiện nghi k được đến trường học hành , chúng em tin rằng Sr như là người Chúa trao tặng cho các em để làm chiếc cầu nối với các ân nhân để giúp đỡ các em, các em nguyện sẽ cố gắng sống tốt, học chăm ngoan để khỏi phụ lòng sr, phụ lòng những nguwoi đã hy sinh không ngừng để giúp đỡ các em có cơm ăn hằng ngày để đi học , các em sẽ cầu nguyện cho Sr, cho Hội Dòng của Sr nhiều .
Em cám ơn Sr nhiều lắm 
Em cám ơn Sr đã biên thư cho Ông Philippe cam ơn ông thay cho em, nhờ Sr nói với Ông là các em cám ơn sự hy sinh và tấm lòng quảng đại mà  Ông đã thương dành cho các em . Các em hứa sẽ cầu nguyện cho Ông, cho gia đình Ông , cho đứa con gái cưng của Ông mà Chúa thương đư về trời , Kính chúc Ông sức khoẻ, nghị lực và niềm vui đặc biệt trong đêm Giáng sinh và cả năm mwois 2016 này
KÍnh 

Sr Nữ

Wednesday, December 16, 2015

Merry Christmas To Everyone

Xin chia sẻ bài thơ mới viết, mời mọi người cùng đọc cho vui.
Thân ái,
Lm TTT


CHUYỆN CỦA LỜI

Đêm trút xuống quán đời quạnh quẽ,
Tôi gặp Lời bên tách cà phê.
Lời hẹn trước mà tôi đến trễ
Vẫn dịu dàng Lời kể tôi nghe.
*
Lời kể lại chuyện ngày sáng thế
Từ hư không mới mẻ kéo về.
Với loài người Lời kết tình huynh đệ
Nghĩa trăm năm uống máu ăn thề.
Giữa vũ trụ chập chùng tráng lệ
Góc Êđen hôm sớm cận kề.
Có ngờ đâu một ngày dâu bể
Lời gọi tên, ai ẩn mặt ê chề.
Còn đâu mộng, đâu tình đẹp đẽ,
Mây mịt mù phiền muôn sơn khê.
Lời đắng đót phím đờn bấm khẽ
Cung nhạc sầu rả rích lê thê.
Câu hát nhẹ giọt đờn Lời kể
Chuyện tình buồn vạn kỷ tái tê.
Chuyện Lời đã sinh thành em bé
Giữa đêm dài thiên hạ ngủ mê.
Chuyện đến lớp Lời còn bập bẹ
Chuyện lớn lên theo bố học nghề.
Chuyện mẻ lưới, chuyện vò rượu quý,
Lời gọi người khắp Galilê.
Chuyện cứu đời khỏi vòng nô lệ
Lời hiến mình thập tự Calvê.
Chuyện ba hôm từ lòng đất mẹ
Lời phục sinh vườn cũ xuân về...
*
Lời kể suốt canh khuya lặng lẽ
Cho tôi ngồi quên tách cà phê.
Hỏi có phải do đời tội lụy
Lời làm người mang phận bi thê?
Lời khẽ bảo rằng không hẳn thế
Là Emmanuel Thiên Chúa cận kề
Bởi yêu thương Lời mong chia sẻ
Muốn đồng hành ngày chở đêm che.
Lời từ đó gọi từng thế hệ
Ai nghe chăng, ai có trở về?
Và đêm nay, chiều tôi, hát nhẹ
Lời đợi gì bên tách cà phê?

Nhà tĩnh tâm Qui Hòa 17-12-2015
Trăng Thập Tự






Tap viet chu dep duoc mot tuan thi viet duoc nhu the nay day. 

Sunday, December 6, 2015

KHÔNG QUÁ MUỘN ĐỂ NÊN THÁNH!

KHÔNG QUÁ MUỘN ĐỂ NÊN THÁNH!
Anh chị em và các bạn của Ngọc,
Bài này rất hay và mỗi lần có dịp đọc lại, Ngọc rất cảm động vì câu chuyện nhắc nhở Ngọc về cách suy nghĩ và hành động với người chung quanh. 'KHÔNG CÓ THÁNH NHÂN NÀO KHÔNG CÓ QUÁ KHỨ VÀ KHÔNG CÓ TỘI NHÂN NÀO MÀ KHÔNG CÓ TƯƠNG LAI'. Chúng ta hãy yêu thương và không ngừng hành động tốt đẹp trong hy vọng! Thân mến, Kiều Ngọc.

Người Nhựt Bản có kể một câu chuyện như sau:
Zenkai là một thanh niên con của một hiệp sĩ Samourai. Anh được tuyển vào phục dịch cho một viên chức cao cấp trong triều đình. Không mấy chốc, Zenkai đem lòng say mê người vợ của chủ mình. Anh lập mưu giết người chủ và đem người đàn bà trốn sang một vùng đất lạ.

Anh tưởng có thể ăn đời ở kiếp với người đàn bà. Nhưng không mấy chốc, người đàn bà đã để lộ nguyên hình của một con người ích kỷ, đê tiện. Zenkai đành bỏ người đàn bà và ra đi đến một vùng đất khác, ở đó anh sống qua ngày bằng nghề hành khất.
Trong cảnh bần cùng khốn khổ, Zenkai đã bắt đầu hồi tâm để nhớ lại những hành động tội lỗi của mình. Anh quyết định làm một việc thiện để đền bù cho quá khứ nhơ nhớp của mình.
Anh đi về một vùng núi hiểm trở, nơi mà nhiều người đã bỏ mình vì khí hậu khắc nghiệt cũng như vì công việc nặng nhọc. Zenkai đem hết sức lực của mình để khai phá một con đường xuyên qua vùng núi ấy.
Ban ngày đi khất thực, ban đêm đào đường xuyên qua núi. Zenkai cặm cụi làm công việc ấy ròng rã trong 30 năm trời.
Hai năm trước khi Zenkai hoàn thành công trình của mình, thì người con của viên chức triều đình mà anh đã sát hại trước kia bỗng tìm ra tung tích của anh. Người thanh niên thề sẽ giết Zenkai để trả thù cho cha mình. Biết trước mình không thoát khỏi án phạt vì tội ác mình đã gây ra mấy chục năm trước, Zenkai phủ phục dưới chân người thanh niên và van xin:
"Tôi xin sẵn sàng chịu chết. Nhưng cậu hãy cho phép tôi được hoàn thành công việc tôi đang làm dở. Khi mọi sự đã hoàn tất, cậu hãy giết tôi".
Người thanh niên ở lại để chờ cho đến ngày trả được mối thù cho cha. Nhưng trong khi chờ đợi, không biết làm gì, người thanh niên đành phải bắt tay vào việc đào đường với Zenkai mà vẫn nuôi chí báo thù cha.
Nhưng chỉ một năm sau cùng làm việc với kẻ đã giết cha mình, người thanh niên cảm thấy mọi ý muốn báo thù đều tan biến trong anh. Thay vào đó, anh lại thấy dậy lên trong lòng sự cảm phục và thương mến đối với sự nhẫn nhục, chịu đựng của Zenkai.
Con đường đã được hoàn thành trước dự định. Giờ đây dân chúng có thể qua lại vùng núi hiểm trở một cách dễ dàng.
Giữ đúng lời hứa, Zenkai đến phủ phục trước mặt người thanh niên để chấp nhận sự trừng phạt. Nhưng người thanh niên vừa đỡ Zenkai dậy vừa nói trong tiếng khóc:
"Làm sao tôi có thể chém đầu được thầy của tôi?"
Câu chuyện trên đây hẳn hàm chứa được nhiều bài học. Ngạn ngữ Latinh thường nói:" Sai lầm, vấp ngã là chuyện thường tình của con người, nhưng ngoan cố trong sai lầm là bản chất của ma quỉ". Nét đẹp quí phái nhất nơi lòng người đó là còn biết hồi tâm, còn biết nhận ra lỗi lầm và từ đó quyết tâm xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Trong câu chuyện trên đây hẳn phải là hình ảnh của sự phục thiện mà Thiên Chúa vẫn luôn khơi dậy trong lòng người.
Nhưng bài học đáng chú ý hơn trong câu chuyện trên đây có lẽ là: tình liên đới xóa tan được hận thù trong lòng người. Người thanh niên đã khám phá ra giá trị ấy khi bắt tay làm việc với Zenkai, con người mà trước đó anh đã quyết tâm tiêu diệt cho bằng được. Quả thực, tình liên đới, sự đồng lao cộng khổ, sự hiện diện bên nhau có sức tiêu diệt được hận thù trong lòng người.
LikeComment

Hãy mở đường Thương Xót Chúa

Hãy mở đường Thương Xót Chúa
(Suy niệm Chúa Nhật 2 Mùa Vọng C)
http://josephineleanh.net/#Play,1762
Cuộc đời là một chuỗi những đợi chờ. Có đợi chờ đương nhiên sẽ đến. Có đợi chờ hoài cổ mà chẳng bao giờ thấy! Có đợi chờ mang lại niềm vui như chờ người yêu, chờ nhận quà, nhưng cũng có đợi chờ chỉ mang lại thất vọng chán chường như chờ kết quả xét nghiệm khi khám bệnh . . .

Vì có đợi chờ nên cũng có chờ hụt, hay còn gọi là leo cây. Ngày xưa Hồ Zếnh chắc cũng từng bị cô bồ cho leo cây nên mới sáng tác bài thơ:
Em cứ hẹn nhưng em đừng tới
Để lòng buồn anh dạo mãi quanh sân
Cầm điếu thuốc trên tay cháy lụi dần
Anh khẽ nói gớm sao mà lâu thế!

Rồi cũng có biết bao lần chúng ta chờ đợi trong hụt hẫng, “tưởng là thế nhưng không phải thế” như những câu chuyện vui sau :
Mẹ ơi! Sáng nay có cô Mười ở bên Mỹ mới đến nhà chơi. Cô tặng cho nhà mình một món quà và nói rằng: “Món quà của cô tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho gia đình cháu dùng trong một năm”.
Nghe thế, mẹ cu Tý mừng quýnh, hỏi ngay:
- Món quà gì thế con?
- Dạ, một quyển lịch!


Hoặc câu chuyện khác:
Chàng: Anh sẽ tặng em một món quà làm cho ngón tay em xinh thêm
Nàng: (tưởng là những chiếc nhẫn kim cương hay cũng ít là hột xoàn bèn nói) Anh đừng tặng những thứ mắc quá.
Chàng: Em vớ vẩn, cái cắt móng tay có cái nào mắc đâu!
Dân Do Thái ngày xưa cũng đã chờ đợi. Họ chờ đợi rất nhiều thế kỷ rồi mới tới ngày Con Chúa hạ sinh như ai đó đã từng nói:
Giê-su Giê-su không bỗng dưng mà có
Cả pho cựu ước còn đó
Trăn trở bao đời mới sinh hạ Giê-su.


Nhưng họ cũng mừng hụt vì Đấng Messia không đến theo ý họ. Theo ý họ là một Đấng Messia đánh đông dẹp tây, hùng dũng nhưng Chúa lại đến trong thân phận một hài nhi yếu đuối. Họ thất vọng và đáng tiếc là đã không chấp nhận sự thật ấy. Họ đã để niềm vui trôi qua vì không nhận được hồng ân Con Chúa giáng trần.

Thế nên, khởi đầu mùa vọng chúng ta thường nghe Gioan mời gọi: hãy mở một con đường cho Chúa đến. Con đường mà Gioan muốn nói là lối sống của chúng ta. Hãy sống và loan báo về lòng thương xót của Chúa. Hãy làm chứng cho nhân loại thấy một chân dung đầy yêu thương của Chúa. Hãy mang Chúa đến một cách cụ thể cho những mảnh đời bất hạnh quanh ta. Họ có thể là người nghèo, là người già nua, là người bệnh tật. . . Họ có thể là những người đang cô đơn vì ly dị, hay bị giầy vò lương tâm khi đang sống rối vợ rối chồng . . . Họ có thể là những người nam người nữ đang túng thiếu tình cảm lẫn tiền bạc . . . Họ có thể là những đứa trẻ đang bị lạm dụng khi phải bươn chải bán vé số, đánh giày, nhặt ve chai . . .

Họ là những người bất hạnh. Họ không chờ đợi một vì Thiên Chúa ở trên trời hay nơi nào xa xăm. Họ đang chờ một Thiên Chúa xót thương đang ở giữa họ, đang cùng họ chia sẻ gánh nặng cuộc đời và nâng đỡ, ủi an họ.

Thế nên, hãy mang Chúa đến để thăm viếng nâng đỡ họ. Có thể Thiên Chúa của chúng ta không mang đến cho con người sự giầu có tiền bạc, sự trường sinh bất tử, nhưng mang đến cho nhân loại những tín hữu đang hăng hái “đi ra” xoa dịu nỗi đau cho anh em.

Người ta nói: con đường là do lối mòn đi nhiều sẽ thành. Ước mong mọi người ky-tô hữu hãy can đảm mở lối cho mọi người. Hãy mở một con đường tình yêu, lòng cảm thông, quan tâm tới tha nhân. Hãy mở con đường chân thiện mỹ bằng chính đời sống của mình. Ước gì Chúa sẽ đến với tha nhân qua lối mòn yêu thương mà các tín hữu đã tạo ra nên trong cuộc sống hôm nay. Amen

Lm. Jos Tạ Duy Tuyền